Thật ra Tả Lộ Dư thích vành tai tóc mai chạm nhau với Diệp Phi vào mỗi đêm như thế này.
Giọng nói của Diệp Phi rất nhẹ, giống như là sợ quấy rầy ai, giọng của nàng nhẹ nhàng trôi đi thậm chí âm cuối dần dần biến mất.
Căn phòng rất yên tĩnh, tòa nhà của họ ở phía trong của khu nhà, bên ngoài cũng rất yên tĩnh, Tả Lộ Dư nghe Diệp Phi khen mình, nghiêng người ôm lấy người trong lòng, lấy tay vỗ nhẹ đầu nàng.
"Em sắp nghỉ đúng không?"
"Hai hôm nữa hoàn thành phỏng vấn của Dương Oánh Oánh, thì nghỉ."
"Em nghỉ có kế hoạch gì không?"
Diệp Phi ngẩng đầu, thích ứng với bóng tối lâu rồi, lúc này đây Tả Lộ Dư rất rõ ràng, không biết ánh sáng từ nơi nào, mờ nhạt phủ lên mặt Tả Lộ Dư.
"Không có kế hoạch, không biết làm gì."
Diệp Phi nói chậm, không giống như ban ngày, bình thường nàng rất mồm mép nói chuyện rất nhanh, có đôi khi còn nuốt chữ, nếu có nói chậm cũng là ngậm tiếng trong miệng và chọc ghẹo.
Nói từng chữ từng chữ như thế này, có lẽ đây là lần đầu tiên trong đời nàng. Nàng cũng không biết tại sao mình lại nữ tính như vậy, nói chuyện còn nũng nịu e thẹn.
Diệp Phi vốn đang kiểm điểm lại bản thân, bản thân nói chuyện quá buồn nôn, nhưng bị Tả Lộ Dư ôm như vậy, chóp mũi nàng cọ vào cằm Tả Lộ Dư, vui vẻ không tìm thấy bản thân.
"Chị cho ý kiến đi." Nàng càng mềm giọng hơn.
Tả Lộ Dư vỗ vỗ đầu nàng: "Bạn em cũng sắp nghỉ rồi, có thể rủ mọi người."
Suy nghĩ một chút cô bổ sung: "Đừng luôn uống rượu, tụi em có thể lên kế hoạch đi du lịch."
Diệp Phi cười khẽ: "Còn chị? Chị không đi với em sao?"
"Chị hơi bận."
"Vậy em có thể theo chị."
Tả Lộ Dư cúi đầu nhìn Diệp Phi: "Em theo chị như thế nào?"
Diệp Phi nhắm mắt lại, cúi đầu ừm ừm ừm tự hỏi.
Đã hơn một giờ sáng, Diệp Phi ừm như thế, một vài giây, tự dỗ mình ngủ mất.
Tả Lộ Dư đợi một lúc lâu, giọng nói của người trong lòng ngày càng nhỏ yếu, cuối cùng biến mất.
Cô đặt một nụ lên trán Diệp Phi, tìm một tư thế thoải mái để ôm lấy nàng, đang định ngủ như vậy, Diệp Phi tỉnh lại.
Đang lúc thiu thiu, nàng đã quên vừa rồi đang nói chuyện gì, chỉ biết mình đang nằm trong vòng tay Tả Lộ Dư, tư thế này làm nàng hơi khó chịu, không thể duỗi tay chân.
Nàng đơn giản chống tay lên giường muốn di chuyển trở về, nhưng mới nửa quỳ, eo lại bị Tả Lộ Dư ôm chặt lấy.
Diệp Phi mơ màng nói: "Em muốn ngủ."
Tay cô khựng lại, do dự hai giây mới nói: "Chị có thể ôm em ngủ không?"
Diệp Phi không nghĩ nhiều, cơn buồn ngủ chạy lên não, nàng trực tiếp thoát khỏi Tả Lộ Dư, nằm trở về.
"Không, em không..."
Thói quen nuốt vào hai chữ, biến thành hai chữ ô ô mơ hồ. Lần này Diệp Phi thật sự ngủ thiếp đi.
Cánh tay Tả Lộ Dư cứ treo trên khoảng không như vậy, cô thở dài, nhẹ nhàng nắm chặt, thu tay về.
Khi Diệp Phi thức dậy, Tả Lộ Dư không ở bên cạnh theo lẽ thường, nàng tắm xong xuống lầu, Tả Lộ Dư đã đi làm.
Hôm qua mọi người tận hứng một đêm, buổi sáng có lẽ cũng buông thả, vì vậy nàng vội vã ăn điểm tâm, xuống lầu lên xe, cho tài xế chạy đến công ty của Tả Lộ Dư.
Buổi sáng Tả Lộ Dư có một cuộc họp thường kỳ, khi đến tầng của văn phòng của Tả Lộ Dư, nàng tình cờ gặp được Tả Lộ Dư đang đi trở về. Người bên đầu kia thấy Diệp Phi, mi mày đều kinh ngạc.
Diệp Phi kéo balo, đón Tả Lộ Dư đi tới.
Diệp Phi tới, Tiểu Vân thấy không có việc gì cũng rời đi.
"Không đi làm?" Tả Lộ Dư để tài liệu sau lưng, hỏi Diệp Phi.
"Phải đi làm."
Tả Lộ Dư khó hiểu: "Vậy sao giờ em đến đây?"
Diệp Phi cười, dang tay ra nhón chân ôm lấy Tả Lộ Dư: "Không phải vợ em thích được Phi Phi cục cưng ôm khi rời nhà mỗi sáng à, hôm nay cục cưng của chị dậy muộn, nên đặc biệt đến bù lại."
Nói xong nàng ôm chặt lấy Tả Lộ Dư.
Tả Lộ Dư bị ôm, tâm trạng phấn chấn hẳn lên, mọi người trong cuộc họp thường kì đều có tinh thần kém, sau khi trách cứ, một chút bực bội không vui của cô cũng đã được xoa dịu.
"Cám ơn." Tả Lộ Dư xúc động nói.
Diệp Phi khựng lại, cám ơn? Nàng nuốt nước bọt.
Biệt danh lãnh cảm đúng là không phải tự nhiên mà có, tại sao lại có thể nói lời cám ơn vào lúc này, người trước mặt này là người yêu của chị đó Tả Tổng của em!
Tâm tư dạy bảo của Diệp Phi lại trồi lên, rời đi Tả Lộ Dư một chút, vẫn ôm lấy cổ của cô, nghiêng đầu nhìn vào mắt cô, hỏi: "Cám ơn cám ơn cái gì?"
Tả Lộ Dư thành thật trả lời: "Cám ơn món quà của em."
Diệp Phi cảm thán trong lòng, khỉ chứ hình dung việc này là quà tặng, quá lụi tim.
Nhịp điệu không được hỗn loạn, Diệp Phi mím môi, lệch đầu, chơi đùa cúc áo trước ngực của Tả Lộ Dư: "Em là ai?"
Tả Lộ Dư trả lời mang theo sự khó hiểu: "Diệp Phi?"
Mắt nàng hiện lên ý cười: "Phi Phi, thêm phía sau."
Quen với việc bị Diệp Phi trêu chọc, Tả Lộ Dư hiểu ra ngay.
Cô đỡ eo Diệp Phi, ôm thật chặt, kề bên tai nàng: "Phi Phi cục cưng."
Cả trái tim của Diệp Phi nổ tung. Thật thoải mái!
Diệp Phi vui vẻ, nàng vỗ vỗ vai Tả Lộ Dư, cuối cùng hớn hở đi làm.
Nàng đi rồi, ngược lại Tả Lộ Dư ngơ ngác, đứng trên dãy hành lang thật dài, cả buổi chưa hoàn hồn.
Về phía Diệp Phi, tất cả mọi người cố gắng làm việc một ngày rưỡi, rốt cục được tiếng ok của thầy, nghỉ.
Mọi người trong văn phòng hoan hô, Diệp Phi cũng điên cuồng tung giấy vụn trong tay.
Phấn khích một phút, sau đó Diệp Phi dẫn đầu ỉu xìu, cả văn phòng dần yên tĩnh trở lại, nhạt nhẽo buồn tẻ.
Diệp Phi thu dọn bàn, sắp xếp lại túi, đang định tạm biệt đồng nghiệp, chợt nàng nghĩ đến một việc.
Nàng di chuyển đến cạnh Triệu Lệ, nói: "Lệ à, cô có thể giới thiệu cho tôi người thợ xăm mấy hôm trước cô nói không?"
Triệu Lệ quay đầu: "Cô muốn xăm hình?"
Diệp Phi gật đầu.
"Mới nãy tôi đang nghĩ mấy ngày nay tìm gì đó làm, hình xăm thấy cũng hay, tôi còn chưa làm bao giờ."
Chắc phải rất ngầu, xăm cái gì thì nàng đã nghĩ ra, ba chữ cái ZLY đơn giản, xăm trên mông một chút, quyến rũ chết Tả Lộ Dư.
*ZLY: Tả Lộ Dư (Zuo Lu Yu).
Càng lúc càng phấn khởi, Diệp Phi bất ngờ bị Triệu Lệ ụp xuống một thau nước.
"Phải xếp hàng đó, tôi với cô ấy mặc dù có quen biết, nhưng là bạn của bạn của bạn, xa lắm, nếu cô muốn tôi có thể giới thiệu cho cô."
"Phải đợi bao lâu?"
Triệu Lệ suy nghĩ một chút: "Chắc là năm sau."
"Được." Không làm quà năm mới cho Tả Lộ Dư được, vậy quà cho kì lễ tiếp theo cũng được.
Diệp Phi xem hình xăm trên cánh tay của Triệu Lệ một chút, khen vài câu, sau đó rốt ráo tạm biệt đồng nghiệp.
Xuống lầu, nàng tìm xe nhà chui vào, tài xế hỏi nàng đi đâu, hai chữ về nhà lượn vòng trong miệng, nàng nói: "Đi bên Tả Lộ Dư."
Bên Tả Lộ Dư, tất nhiên là công ty của Tả Lộ Dư, tài xế nghe thấy lái ngay đến đó.
Chẳng bao lâu, Triệu Lệ gửi tin nhắn wechat đến, kèm thêm câu, đây là bạn cô, cứ nói với cô ấy là được.
Có lẽ Triệu Lệ đã báo trước một tiếng, Diệp Phi và bạn của Triệu Lệ trò chuyện rất trót lọt, chỉ hai phút đã giải quyết xong, quyết định buổi chiều mùng mười tết, nội dung nàng xăm không nhiều, không mất bao nhiêu thời gian.
Sau khi xong việc hình xăm, Diệp Phi thấy tin nhắn của một người khác xuất hiện trong wechat.
Vu Mộng: Bé Phi Phi của mình.
Vu Mộng: Mình đã về rồi.
Diệp Phi bật cười, cúi đầu gõ chữ.
Diệp Phi: Còn nhớ mình à.
Diệp Phi: Không phải cậu đã về từ tuần trước à.
Diệp Phi: Hôm nay mới nói mình biết?
Vu Mộng: Thì tại.
Vu Mộng: Mới nghe nói cậu cưới Tả Lộ Dư.
Vu Mộng: Đến nịnh bợ cậu đây.
Vu Mộng: Mình đang ở Xioo mua nước hoa, sao hả vợ bà chủ, có giảm giá không?
Diệp Phi: Giảm.
Diệp Phi: Lấy hình đại diện wechat của mình cho nhân viên giao dịch xem.
Diệp Phi: Có thể giảm được một tệ.
Vu Mộng: Bà chủ tịch hào phóng quá!
Vu Mộng: Rảnh không?
Vu Mộng: Một mình mình.
Vu Mộng: Có thể vui lòng cho mình được phục vụ bà chủ tịch được không?
Diệp Phi: Định vị.
Vu Mộng có lẽ là người có trình độ học vấn cao nhất trong những người bạn của Diệp Phi.
Trong ấn tượng của mọi người, thật ra thành tích của Vu Mộng không tốt, cũng không thích học hành, mấy năm qua mọi người nghe nói Vu Mộng làm nghiên cứu sinh thạc sĩ, tiến sĩ khó tránh khỏi bất ngờ.
Nàng còn nhớ tết năm ngoái, mọi người tụ hợp rồi nói về Vu Mộng, đùa hỏi Vu Mộng, tại sao luôn luẩn quẩn trong lòng, lại tiếp tục đi học.
Khi đó Vu Mộng thở dài một hơi, nói: "Năm cuối đại học, vào một đêm không trăng không sao gió lớn, mình gặp được thầy cố vấn của mình trong một con hẻm, cho nên, mình làm nghiên cứu sinh."
Mọi người nghe vậy, kêu tiếng hứ kéo dài.
Bạn học hỏi: "Vậy tiến sĩ thì sao? Cũng giống vậy à? Đêm không trăng gió lớn?"
Vu Mộng lắc đầu, nói: "Thời đại đã thay đổi, lần này, mình vô tình gặp được thầy cố vấn trong một khách sạn năm sao, tâm sự cả tiếng trong phòng, vì lẽ đó mình đã học tiến sĩ."
Mọi người đều cười to.
Học vấn cao là một chuyện, nhưng Vu Mộng không mang dáng vẻ của người trí thức, chơi cùng bạn bè, muốn lưu manh thì có thể lưu manh, muốn đê tiện thì có thể đê tiện.
Cách đây một thời gian, Vu Mộng tham gia một chương trình tạp kỹ, bằng tài hùng biện của mình, cô đã bất thình lình đá xoáy đối thủ, sau lần đó, người thích cô nhiều, người ghét cô cũng không ít.
Vì thế khi nhìn thấy Vu Mộng, Diệp Phi nhìn phía sau cô, câu đầu tiên nàng hỏi: "Ra ngoài không dẫn theo vệ sĩ à?"
Vu Mộng hiểu ý ngay, giơ bàn tay chỉ vào phía sau: "Không thấy à? Đang âm thầm bảo vệ mình, tốn kém lắm."
"Bảo vệ quốc vương à."
Đã gần một năm không gặp, Vu Mộng dang tay cho Diệp Phi một cái ôm nhiệt tình, than thở: "Gần đây quý bà chăm sóc cơ thể tốt quá."
"Chứ sao nữa, mỗi ngày hơn mười người giúp việc quản gia hầu hạ, ăn không phải tự động tay, tất nhiên phải tốt."
Vu Mộng mọc mấy cục mụn, nhìn mặt Diệp Phi, chậc vài tiếng: "Da cũng đẹp, hâm mộ."
Vu Mộng tiện thể nghịch ngợm một chút, chọt vai Diệp Phi: "Xài cái gì để dưỡng ẩm đó? Bôi ngoài da, hay bôi bên trong?"
Diệp Phi cười lớn: "Có thể khống chế cái miệng mình một chút được không!"
Vu Mộng cũng cười theo.
"Về một tuần bận gì?"
"Chuyện nhà thôi." Cô thở dài, đặt tay lên vai Diệp Phi: "Cậu là người bạn đầu tiên mình gặp, cảm động không?"
"Ôi." Vẻ mặt nàng cảm động: "Muốn khóc."
"Nghe nói cậu nương tựa người giàu, nên vội đến nương tựa cậu nè."
Diệp Phi nghe vậy cười.
Vu Mộng nói vớ nói vẩn, có đôi khi Diệp Phi cũng không bằng. Cô nói đùa, không có một câu thật, cô có thể chê mình xuống lòng đất, cũng có thể khen mình lên tận mây xanh, cái kiểu giặc tổn thất tám trăm, mình tổn hại mười nghìn, Diệp Phi cũng không chịu nổi cô.
"Một lát dẫn cậu đi trải nghiệm sự đời, mình nói với Tả Lộ Dư rồi, ăn trưa với nhau, được chứ?"
"Được, rất tuyệt, hâm mộ đã lâu, dĩ nhiên là muốn gặp."