Ôn Nhu Bại Hoại

Chương 46: Cô Ấy Tha Thiết Mong Muốn





Cố Hoài nhớ mang máng mùa thu năm ấy lạnh hơn hẳn, anh mới từ nước ngoài trở về.
Quý Minh Y tới sân bay đón anh, xe đi qua đường phố náo nhiệt, đèn giao thông vẫn đang sáng đèn xanh.
Cố Hoài nghiêng đầu nhìn ngoài cửa sổ.

Nam Thành với anh mà nói rất xa lạ, không khí nơi này lạnh lẽo.

Từ đầu đường đến cuối phố đều bị gió thổi tới đìu hiu, lá khô lất phất rơi xuống mặt đất, xe cộ qua lại tấp nập trên đường, làm chiếc lá cuộn lên một vòng sau đó lại về chỗ cũ.
Quý Minh Y ngồi bên trong xe xem tạp chí thời trang số mới nhất, dùng giày cao gót đá đá tài xế, nhíu mày nói: “Ngẩn người làm gì, lái xe!”
Anh gỡ mắt kính xuống, ngón tay xoa nhẹ mũi, không rõ mình vì sao lại trở về, nơi này hình như cũng không có gì đáng để anh quyến luyến.
Người phụ nữ cao quý bên cạnh gấp tạp chí lại, có chút khách sáo xa cách mở miệng: “Mấy năm nay ở nước ngoài có tốt không?”
“Ừm.”
Đôi mẹ con này luôn nói chuyện thẳng thắn dễ hiểu như vậy, có đôi khi lạnh nhạt còn hơn cả người dưng, tài xế này đã phục vụ Cố gia nhiều năm, điểm này đương nhiên hiểu rõ, chỉ là sự lãnh đạm của Cố Hoài vẫn làm Quý Minh Y cảm giác có chút xấu hổ, bà lại cất tiếng muốn hòa hoãn không khí.
“Lần này trở về thì đừng đi nữa, ba mẹ đều rất nhớ con.”
Anh lại đeo kính lên, ánh mắt không có độ ấm, hai chân vắt chéo càng làm khí chất của anh trở nên lãnh đãm, giọng nói anh trầm thấp: “Có chuyện gì?”

“Mấy năm nay ba con làm ăn ngày càng lớn, nhưng con cũng biết thương giới không ổn định.

Nếu muốn đi được lâu dài, cần phải có một bên thông gia giúp đỡ.

Cố Hoài! Con hẳn rất rõ mình phải làm gì đúng không?”
Anh hơi nhíu mày, lại cũng không phản bác gì, từ nhỏ đến lớn Quý Minh Y đều dạy anh như vậy.

Anh gần như không có cảm xúc hay suy nghĩ riêng, giống như một con rối gỗ vậy, cho đến khi ra nước ngoài, anh mới cảm thấy mình thực sự có sinh mệnh.
Đối với chuyện tình cảm, anh vốn chưa bao giờ để tâm tới, cho nên khi Quý Minh Y đề cập tới vị hôn thê mà cả anh cũng chưa từng gặp mặt, anh cũng không kinh ngạc mấy.
Đây là trò chơi của kẻ có tiền, vị hôn thê chỉ là một cái danh hiệu, là ai đều không sao cả, mới đầu Cố Hoài chính là nghĩ như vậy.
Kết hôn với ai, trở thành gia đình với ai, thậm chí có con thì vẫn vậy, trái tim anh luôn kiên định, không hiểu tình yêu!
Nhưng chỉ một cái liếc mắt khi ấy, trái tim yên lặng bỗng đập mạnh mẽ, anh che giấu cảm xúc, không dám tiếp tục nhìn vào đôi mắt cô.
Đêm xảy ra tai nạn, anh nhất thời tò mò đi tới hiện trường, cánh tay gầy yếu của cô bé gắt gao ôm lấy người ba người mẹ đã qua đời của mình, cô hơi nâng cằm, dưới ánh sáng có chút ố vàng của đèn đường, giọt nước bên khóe mắt cô trở nên diễm lệ lạ thường, như viên đá quý lặng lẽ tỏa sáng, rồi rơi trên mặt đất bị chia năm xẻ bảy.
Cô giống như bị ai bóp chặt cổ họng, cánh môi khô khốc khép mở lại nói không ra một chữ, ánh mắt tuyệt vọng, chỉ có bờ vai run rẩy kia nói với những người khác, cô đang khóc.
Lần sau gặp lại cô là ở trên tòa án, cô gầy hơn rất nhiều, giống như rất lâu rồi không ngủ, ánh mắt nặng trĩu u sầu.
Có vẻ nhận ra có người đến, tầm mắt xẹt qua ghế dự thính, trước khi ánh mắt cô quét tới, Cố Hoài nhanh chóng cúi đầu, mũ lưỡi trai che khuất toàn bộ khuôn mặt anh, anh mím môi, thoạt nhìn có chút khẩn trương.
Tại sao anh lại trốn tránh?
Khi đó Cố Hoài còn chưa hiểu, đó là khi anh bắt đầu rung động.
Nhưng anh không đoán được, sau hôm đó anh không còn gặp được cô.

Cảm giác này rất kỳ lạ, giống như trái tim bị ép chặt tới không thở nổi.

Thậm chí có đôi lúc anh ngồi trong xe nhìn ra ngoài đường, nếu phát hiện có một ai đó mang dáng vẻ tương tự cô, anh sẽ lập tức dừng xe, cuống quít đuổi theo.
Nhưng anh tìm được chỉ có bóng hình, khi quay lại, người đó không phải người anh tìm.
Sự thất vọng tột cùng gần như đã bao phủ tâm trí anh.

Quý Minh Y cấu kết với Cố Nho Sinh làm hại Tống gia, chuyện này bỗng trở thành cọng rơm cuối cùng của Cố Hoài, anh kiên quyết rời khỏi gia đình lạnh giá kia, không tồn tại một chút cảm xúc!
Những ngày tiếp theo anh tiếp tục dò la tin tức về cô gái tên Tống Tử Du, điên cuồng tìm kiếm rồi lại không có đầu mối, cho dù như vậy, giọng nói ở đáy lòng vẫn không hề ngừng lại, liên tục kêu gào.
Tìm được cô ấy, đem tới hạnh phúc cho cô ấy!
Cố Hoài cầu mong được gặp lại cô, vô cùng khát vọng…
Có lẽ là tấm lòng này quá mức chân thành, cũng có thể là việc Cố Hoài điên cuồng không ngừng tìm kiếm rốt cuộc đã có hiệu quả, anh được như ý nguyện, tìm thấy cô.
Tống Tử Du khi trước từng xinh đẹp diễm lệ bao nhiêu, hiện tại cô lại có bấy nhiêu nghèo túng chật vật, anh đứng ở nơi xa lẳng lặng nhìn cô, cô có chút xanh xao vàng vọt, quần áo trên người tuy rằng rách tung toé, nhưng vẫn rất sạch sẽ.
Trên tay và mắt cá chân vẫn còn vết thương chưa lành, Cố Hoài bất giác nắm chặt tay.

Anh rất ít khi xúc động như vậy, chỉ muốn không màng tất cả mang cô đi, ôm lấy cô, bảo vệ cô, chăm sóc cô.
Khi anh muốn bước tới kéo cô về phía mình, Đàm Thận vội vàng ngăn anh: “Làm gì vậy? Bây giờ anh xuất hiện thì muốn nói thế nào với cô ấy? Huynh đệ, cách này không tốt đâu!”
Cố Hoài dùng sức đẩy Đàm Thận ra, ánh mắt lạnh hơn: “Tránh ra!”
Tống Tử Du nhìn thấy hai người giằng co, nghi hoặc hỏi: “Xin hỏi có chuyện gì?”
Đây là lần đầu tiên Cố Hoài nghe thấy giọng cô, gần như làm mỗi một lỗ chân lông trên người anh đều chấn động, nháy mắt anh đã mất đi dũng khí đối mặt với cô, hoảng sợ rời đi.
Nhưng đi được vài bước anh đột nhiên dừng chân, giọng nói trầm thấp không che được vẻ thương tiếc tột cùng: “Từ giờ trở đi, không được để những kẻ kia tổn thương cô ấy, cho tới khi tìm được người nhận nuôi mới.”
May mắn là mọi thứ về sau đều thuận lợi.

Cô có gia đình mới, thân thể từ từ hồi phục, sau lại trở về trường tiếp tục học tập.
Cố Hoài đôi khi sẽ đứng một góc chờ cô tan học, nếu thấy cô thích thứ gì, sẽ gửi tiền để Tri An mua cho cô.

Cứ vậy qua rất nhiều năm, cô bước đi ở phía trước, khi thì nhảy nhót, khi thì ngâm nga một bài hát, khi thì cùng hàng xóm chào hỏi, Cố Hoài yên lặng theo ở phía sau, không xa không gần.
Đa số anh chỉ có thể nhìn bóng dáng hoặc sườn mặt của cô, chỉ có một lần duy nhất anh được tới gần cô.
Đó là ở trên xe buýt, cô đeo tai nghe nhìn ra ngoài cửa sổ, nhỏ giọng ngâm nga, Cố Hoài làm bộ như không có việc gì ngồi xuống bên cạnh cô, cẩn thận nhìn sườn mặt cô.
Ánh nắng mùa hè chiếu lên làn da cô, làm làn da trắng nõn như phát ra ánh sáng, đôi mắt của cô vô cùng thanh triệt, dưới ánh mặt trời càng lập lòe ánh sáng.
Bỗng nhiên, bên tai vang lên giọng nói ôn nhu của cô: “Tiên sinh xin cho qua một chút, tôi phải xuống rồi.”
Cố Hoài vội vàng đứng lên, vóc dáng cô không cao, khi đi qua trước mặt anh còn ngửi được một mùi hương nhàn nhạt, máu trong cơ thể anh sôi trào, nếu bây giờ cong lưng, nhất định có thể ôm trọn cô vào lòng.
Nhưng vì không dọa đến cô, Cố Hoài dùng hết toàn lực khắc chế.
Anh theo cô xuống xe, nhìn cô đi về nhà, không biết vì sao, cô đột nhiên xoay người nhìn anh, anh đội mũ lưỡi trai rất thấp, chỉ có thể thấy bờ môi và đường cong cằm anh.
Cô nhăn mày: “Tiên sinh, tôi đã gặp anh chưa?”
Cố Hoài yên lặng lắc đầu, chậm rãi xoay người đi hướng ngược lại.
“Chúng ta rất nhanh sẽ gặp lại, nhất định!”
Anh chưa bao giờ nghĩ tới mình sẽ nhớ thương tha thiết một người như thế, nhớ nhung cô, muốn có được cô, nguyện ý dùng toàn tâm toàn ý của mình đối đãi.
Tới tận khi gặp được cô, Cố Hoài mới cảm thấy chính mình đã được hồi sinh..