Tang Tửu hoàn toàn sững sờ, cô không ngờ Ôn Quý Từ sẽ xấu xa đến mức giả vờ say, dẫn cô cắn câu, rơi vào cái bẫy của anh.
Cô quật ngược lại: “Anh còn lừa người ta đấy thì sao? Có đạo lý hơn kẻ trộm à?”
Ôn Quý Từ vẫn giữ tư thế cũ, ánh trăng bàng bạc lướt qua khuôn mặt anh, che đi một nửa vẻ mặt anh.
Tang Tửu đảo mắt, ánh mắt lay động, dáng vẻ như muốn làm chuyện xấu.
Khóe mắt cô quét qua điện thoại trên tủ đầu giường, suy nghĩ lóe lên, bất ngờ đá vào chân Ôn Quý Từ, dành không gian cho mình.
Tang Tửu cho rằng Ôn Quý Từ hoàn toàn không đề phòng gì, ai mà ngờ anh đã sớm nhìn thấu trò khôn vặt của Tang Tửu, anh làm bộ lùi lại.
Lương tâm Ôn Quý Từ trỗi dậy, cho con mồi của anh hi vọng rằng có thể giữ được mạng của mình.
Tang Tửu tưởng gian kế của cô đã thành công nên vẫn không từ bỏ điện thoại, cô mất kiềm chế, lập tức với tay lấy điện thoại bên giường.
Lúc cô cảm thấy chiến thắng ở ngay trước mắt thì Ôn Quý Từ lại thong thả nắm lấy mắt cá chân mảnh mai của Tang Tửu.
Ôn Quý Từ kéo nhẹ, Tang Tửu lập tức bị kéo về lại bên người anh.
Lúc này, Tang Tửu đưa lưng về phía anh, váy ngủ màu đỏ sẫm, đường cong từ sống lưng đến vòng eo nóng bỏng đến lóa mắt trong căn phòng nửa mờ nửa tỏ.
Ôn Quý Từ như bị bỏng, anh nhắm mắt lại chốc lát, lúc mở mắt ra, bóng tối trước mắt lại biến thành sắc đỏ, gần trong gang tấc, thiêu đốt con người ta.
Giây tiếp theo, Ôn Quý Từ bỗng phủ người xuống: “Vui không?” Giọng nói hơi khàn vang lên.
Tang Tửu khẽ ‘hừ’ một tiếng, ngay cả mép điện thoại cô còn chưa chạm được thì đã bị kéo lại rồi, Ôn Quý Từ còn có mặt mũi mà hỏi cô có vui không.
Tang Tửu đội gió gây án* lại chẳng hề cảm thấy mình phạm lỗi gì.
*Đội gió gây án: ý chỉ phạm tội trong khi vốn không trong sạch gì.
“Dù sao em cũng có trách nhiệm, làm thì cũng làm rồi, muốn phạt thế nào tùy anh.”
Vò đã mẻ Tang Tửu cho sứt luôn, cô nghĩ Ôn Quý Từ cũng không dám làm gì.
Tiếng cười khẽ của Ôn Quý Từ ở phía sau cô truyền đến: “Em nói thật?”
Tang Tửu quay đầu nhìn Ôn Quý Từ, anh ngược sáng, không nhìn rõ vẻ mặt anh.
Chắc Ôn Quý Từ không làm thật chứ, cô có thể có thứ gì đền cho Ôn Quý Từ được?
Có một thì có hai, Tang Tửu lại tìm thời cơ đá nhẹ vào chân Ôn Quý Từ, sau khi thoát khỏi vòng vây, cô nhanh chóng chạy ra ngoài cửa.
Trước khi chạy trốn khỏi phòng, Tang Tửu còn rất lớn lối để lại một câu: “Lời tên trộm mà anh cũng tin.”
Ôn Quý Từ lật người, hơi ngửa đầu, cánh tay đặt lên mắt.
Một lúc sau, tiếng cười trầm thấp vang lên trong phòng.
*
Tông Ngộ ngồi trên xe đến đoàn phim, quản lý nói với anh ta về chương trình truyền hình mới nhận gần đây.
Đây là một chương trình ngoài trời, cũng sắp quyết định xong danh sách khách mời, nội dung chương trình và danh sách khách mời cũng đưa cho Tông Ngộ xem qua để xem ý kiến của anh ta.
“Có cả Nghiêm Mô và Cổ Sa, độ đề tài khá ổn.” Quản lý nói: “Các thành viên nòng cốt của chương trình này rất mạnh, rất hot.”
Tông Ngộ vừa nghe vừa đọc danh sách khách mời, chẳng những có Nghiêm Mô và Cổ Sa mà còn có cả tiểu hoa mới – Khâu Nhiễm.
Ánh mắt anh khựng lại, bên trên có tên của Tang Tửu, nhưng phía sau tên đánh một dấu x, gần như là bị loại rồi.
Tông Ngộ chỉ vào cái tên bên trên, quản lý giải thích: “Tang Tửu à, tổ chương trình cảm thấy dư luận của cô ấy chia làm hai mặt, dễ dấy lên thị phi nên bỏ cô ấy rồi.”
“Anh gọi cho tổ chương trình, bảo họ cho Tang Tửu một cơ hội.” Tông Ngộ nói: “Thêm cô ấy vào, tôi sẽ nhận chương trình này.”
“Cậu với Tang Tửu rất thân sao?” Quản lý hỏi thăm dò.
Tông Ngộ ‘ừ’ một tiếng: “Lúc nhỏ quen.”
Quản lý thở phào, trước đây họ có qua lại, xem như Tông Ngộ đang dẫn dắt người mới, có lẽ sẽ không gây ra scandal gì.
“Được, bên tổ chương trình nói một câu là được.” Quản lý đồng ý: “Tôi tìm một lý do thêm Tang Tửu vào.”
Tông Ngộ suy nghĩ vài giây: “Chuyện này đừng để Tang Tửu biết.”
Khách mời của chương trình này đã được quyết định một phần, vẫn còn vài người chưa xác định.
Quan hệ giữa Tang Tửu với mấy ngôi sao trong chương trình này hơi đặc biệt, nếu thông báo chính thức ra ngoài danh sách những khách mời này, chắc chắn sẽ đấy lên xôn xao không hề nhỏ.
Xem như cho cô một cơ hội để thanh minh với bên ngoài.
Sau khi quyết định xong việc này, xe đã lái đến đoàn phim.
Trời vẫn còn sớm, Tông Ngộ xuống xe, đúng lúc đến lượt anh ta làm tạo hình.
Tiến độ quay <Đa tình kiếm> khá nhanh, phân cảnh của nữ hai Tang Tửu cũng khá nhiều.
Trong phim truyền hình cổ trang, diễn viên không dùng thế thân để quay như Tang Tửu quay vất vả hơn Cổ Sa nhiều.
Hôm nay Tang Tửu phải quay một cảnh với Tông Ngộ, đoàn phim sẽ tiến hành phun mưa nhân tạo.
Chỉ đạo võ thuật đã giảng giải các chiêu võ cho hai diễn viên, tất cả nhân viên công tác đều vào vị trí, đạo diễn hô ‘bắt đầu’.
Rõ ràng là ban ngày nhưng bầu trời lại xám xịt, ánh sáng mờ ảo, thời tiết se lạnh.
Động tác vung kiếm của Tang Tửu nhanh dọn dứt khoát, vòng cung chớp nhoáng, hệt như ánh sáng của máu, lưỡi kiếm mỏng như cánh ve lập tức kề vào cổ Tông Ngộ.
Cây quạt trong tay Tông Ngộ nhẹ nhàng chặn lại, khuôn mặt anh ta mang theo vài phần nghiêm nghị, vẻ mặt vui mừng, cười một tiếng vừa khẽ vừa trầm như đang thủ thỉ.
Mặc dù anh ta đang cười nhưng nụ cười bên môi lại vô cùng lạnh lùng.
“Có gì buồn cười!” Tang Tửu sa sầm mặt mày, thanh kiếm trong tay thuận thế vung ra.
Mưa lớn trút xuống, gió cũng nổi lên, những hạt mưa táp vào mặt, cả người đều ướt sũng.
Trong màn mưa lạnh, bóng dáng hai người nhanh và gấp gáp, từng chiêu thức từng thế võ đều rất chuyên tâm.
Không biết qua bao lâu, đạo diễn hô ‘cắt’ một tiếng rồi nói: “Diễn tốt lắm, một lần là qua.”
Tang Tửu buông kiếm, kiếm đạo cụ thõng bên người, cơn mưa lớn vừa ngừng, vài sợi tóc dài ướt sũng rơi trên khuôn mặt xinh đẹp.
Cô vẫn chưa hoàn hồn, gió thổi lên người cũng không cảm thấy lạnh.
Trợ lý của Tông Ngộ lập tức đi tới đưa khăn bông cho anh ta, Tông Ngộ nhận lấy khăn, anh ta nhìn thẳng vào Tang Tửu rồi cau mày.
Hình như hôm nay trợ lý của Tang Tửu có việc nên đến trễ, một mình cô đứng đó, nhân viên công tác của đoàn phim cũng chẳng ai đi tới. Họ có việc bận, nào bận tâm đến một diễn viên nhỏ chứ.
“Tang Tửu.” Tông Ngộ đột nhiên gọi, sau đó đưa khăn bông trong tay sang, tỏ ý bảo cô khoác.
Tang Tửu đang định từ chối thì một cơn gió lớn thổi qua, lạnh đến run người. Ngay sau đó, Tông Ngộ đã khoác khăn bông lên người cô, tay anh ta lập tức rời đi, vô cùng lịch sự.
“Đi thay quần áo đi, làm cái nghề diễn viên này phải chú ý đến sức khỏe nhiều vào thì mới có thể đi xa được.” Lời của Tông Ngộ nghe chỉ như một lời quan tâm bình thường, nhưng trợ lý Vương Sách biết, đại minh tinh của họ chưa từng có thái độ thế này với nữ diễn viên khác.
Tang Tửu nói cảm ơn xong thì cúi đầu rời đi.
Mùa đông quay phim ngoài trời, mặc lại ít, còn ướt sũng, cả người lạnh kinh khủng.
Lúc này, nếu có thể uống một ly nước nóng là tốt rồi, Tang Tửu cảm khái. Không biết có phải ông trời nghe thấy tiếng lòng của cô hay không, trước mắt thật sự xuất hiện một ly nước.
“Uống ly nước nóng đi.” Giọng này hơi quen, ngón tay Tang Tửu còn chưa chạm vào ly nước thì đã dừng lại trước. Cổ Sa đứng trước mặt cô, động tác vô cùng tự nhiên, nhìn cô bằng ánh mắt tha thiết.
Động tác của Tang Tửu khựng lại, cô thật sự hơi ngạc nhiên.
Cổ Sa đang động kinh gì thế? Nếu không phải hai người đang đứng ở nơi đông người thì Tang Tửu sẽ lầm tưởng rằng trong nước này có độc.
“Cổ Sa vừa quay xong cảnh bên tổ B là đến đây ngay, nước này là tự tay cô ấy rót đấy.” Trợ lý của Cổ Sa ở bên cạnh nói, trong lời nói có ý ‘Cái cô diễn viên quèn này sao không hiểu nhân tình thế sự gì thế’.
Tang Tửu nhận cũng không được mà từ chối cũng chẳng xong, cuối cùng cô chỉ đành cầm ly nước này quay về phòng trang điểm.
Sau khi thay một bộ quần áo sạch sẽ, cả người Tang Tửu thoải mái hơn nhiều.
Chỉ là ly nước Cổ Sa rót đã nguội rồi, Tang Tửu để trên bàn, không biết nên xử lý thế nào.
Cổ Sa đổi tính khiến Tang Tửu cảm thấy hơi đột ngột, đặc biệt là mấy ngày nay cô ta năm lần bảy lượt hành động kỳ lạ, càng khiến người ta nghi ngờ hơn.
Trước đây cô ta luôn kênh kiệu kiêu ngạo, bây giờ lại hạ mình như vậy, rốt cuộc là cô ta đang giở trò gì?
Không những Tang Tửu thấy khó hiểu, ngay cả nhân viên công tác trong đoàn phim cũng há hốc mồm.
Trước đó Cổ Sa ầm ĩ một trận với Tang Tửu, cô ta chủ động tìm Tang Tửu giảng hòa là để ngoài mặt cho qua, thế này thì cũng thôi đi, nhưng còn Tông Ngộ thì sao?
Chẳng phải Tang Tửu chỉ là một nữ hai thôi à? Sao nam nữ chính có địa vị trong giới cao hơn cô đều nhìn cô bằng cặp mắt khác xưa?
Bên ngoài bọn họ không để lộ gì, chỉ thì thầm bán tán, giới giải trí là cái vòng danh lợi, nói không chừng Tang Tửu có bối cảnh khác?
Lúc kết thúc công việc thì trời đã tối đen.
Ngay cả một chút nhiệt độ của ánh mắt trời ấm áp ngày đông cũng biến mất, điều không may là chạng vạng bỗng dưng đổ mưa, cái lạnh vốn đã rét buốt giờ lại càng len lỏi vào chẳng chút kiêng dè.
Ban nãy Tang Tửu ướt mưa, đã thay đồ khô rồi nhưng vẫn thấy hơi lạnh, cô vừa đi ra ngoài, một cơn gió thổi qua, cô không kiềm được ôm lấy cánh tay.
Mưa bảo rơi là rơi ngay, trợ lý của Tang Tửu không mang theo dù, cô chỉ đành chạy đi mượn nhân viên công tác, cũng chỉ mượn được một cái.
Tang Tửu đang định đi cùng với Tiểu Hòa đến xe bảo mẫu, Tiểu Hòa sợ Tang Tửu cảm nên bảo cô đứng đợi: “Tôi bảo tài xế lái xe đến.”
Tiểu Hòa cầm dù chạy vào màn mưa, Tang Tửu nghiêng đầu nhìn cô ấy, khẽ giậm chân vài cái.
Chẳng bao lâu sau, Tang Tửu nhìn thấy Tiểu Hòa chạy về, còn xe thì không thấy đâu.
Nhìn vẻ mặt của Tiểu Hòa lúc này, Tang Tửu không khỏi hỏi: “Xảy ra chuyện gì rồi?”
“Không biết ai đâm thủng lốp xe chúng ta rồi, xe không lái đi được, với cả…” Tiểu Hòa nhăn mặt: “Trên xe bị viết vài chữ.”
Tiểu Hòa giấu không nói, Tang Tửu cũng đoán được đại khái.
Chắc chắn là vài anti fan cố ý làm khó cô, để cô không về nhà được.
Vẻ mặt Tang Tửu vẫn thản nhiên như thường, không bị ảnh hưởng gì, cô vỗ vào đầu Tiểu Hòa: “Có chút chuyện mà cô lo thành thế này rồi.”
Tiểu Hòa vừa mới làm trợ lý, gặp phải chuyện này khó tránh khỏi lo sợ.
Tang Tửu lấy điện thoại ra, vô thức gọi vào số Ôn Quý Từ, cô rất tự nhiên là lướt danh bạ đến tên anh.
“Đợi chút, tôi có thể tìm người đến đón.” Màn hình điện thoại sáng lên, nhảy ra ba chữ ‘anh trai Từ’.
Ngày thứ hai sau khi Ôn Quý Từ về nước, ở câu lạc bộ Vân Mai, cô bị Ôn Quý Từ trêu chọc. Lúc đó anh cố ý lưu tên cho cô, cô còn chưa kịp đổi lại.
Tang Tửu nhìn chằm chằm vào mấy chữ này, trong đầu bỗng lóe lên một vài mẩu chuyện.
Nửa đêm lén vào phòng của Ôn Quý Từ, chưa xóa được ảnh đã bị phát hiện, mất hết cả mặt mũi.
Gương mặt vốn bị gió lạnh thổi đến nỗi trắng bệch lại bất ngờ ửng đỏ, Tang Tửu nhanh tay lẹ mắt ấn tắt điện thoại. Cũng không biết có bắt máy hay không.
Tang Tửu ghét cái não cá vàng của mình, tối qua cô mới chọc giận Ôn Quý Từ xong, còn bị bắt tại trận.
Lẽ nào giờ cô có thể mặt dày, bảo Ôn Quý Từ bận trăm công nghìn việc đến phim trường đón cô?
Nghĩ lại thì cũng không có khả năng đó.
Ngày nào Ôn Quý Từ cũng phải nhận rất nhiều cuộc điện thoại, cuộc điện thoại của cô có lẽ đã bị nhấn chìm trong nhật ký cuộc gọi rồi.
Tang Tửu cất điện thoại, định nghĩ cách khác.
Động tác của cô rất nhanh, nhét điện thoại vào túi xách, vờ như không có chuyện gì xảy ra.
Tiểu Hòa đầu óc mù mờ nhìn phản ứng của Tang Tửu, cô ấy không có thói quen thăm dò việc riêng của người khác, thế nên cũng không thò đầu qua xem cái tên lưu trên màn hình điện thoại.
Tang Tửu khẽ ho một tiếng: “Bỏ đi, chúng ta vẫn nên tìm cách khác thôi.”
Lúc Tiểu Hòa bận sứt đầu mẻ trán chuẩn bị gọi cho quản lý của Tang Tửu thì đột nhiên có người từ phía sau chạy lại, bước chân hơi gấp.
Tiếng mưa hơi nhỏ, tiếng bước chân lẫn trong đó cũng trở nên rõ ràng.
Tang Tửu quay đầu nhìn, người đến là Vương Sách, trợ lý của Tông Ngộ.
Ở đây chỉ có Tang Tửu đang trú mưa, không còn ai khác, rõ ràng Vương Sách đến tìm cô.
Tang Tửu hơi sửng sốt, Vương Sách đã đến trước mặt cô rồi.
“Tang tiểu thư, xe cô hỏng rồi, hay là ngồi xe chúng tôi đi.” Vương Sách nhìn vẻ mặt của Tang Tửu, bổ sung thêm một câu: “Tông Ngộ bảo tôi đến.”
Kinh ngạc xong, Tang Tửu vẫn từ chối khéo, danh tiếng của Tông Ngộ trong giới rất tốt, trước nay anh ta giản dị dễ gần, gặp ai cũng cười. Tông Ngộ chủ động giúp cô thực ra cũng chẳng có gì lạ: “Không cần đâu, đợi lát nữa tôi tự nghĩ cách.”
Có được lời từ chối của Tang Tửu, Vương Sách cũng không cưỡng cầu mà xoay người rời đi.
Tiểu Hòa không liên lạc được với quản lý, cho dù liên lạc được thì chắc chắn quản lý cũng sẽ bảo họ tự về.
Tang Tửu vốn không phải nghệ sĩ quan trọng cần bồi dưỡng của công ty, tất nhiên đãi ngộ cũng không bằng những người có bối cảnh khác.
Chẳng lâu sau, Vương Sách lại chạy tới: “Ở đây hẻo lánh không bắt được xe, Tông Ngộ kiên quyết bảo tôi đến.” Vương Sách nhận được lời ủy thác của Tông Ngộ, vờ tỏ vẻ lúng túng.
“Xe đậu mãi không đi, lát nữa fan đến sẽ đi không được mất.”
Tang Tửu còn chưa kịp từ chối thì Tiểu Hòa đã dứt khoát kéo cô đi về phía xe.
Tiểu Hòa vốn đã áy náy, sợ Tang Tửu dầm mưa bị cảm, vừa rồi quay phim xong thấy sắc mặt Tang Tửu không tốt lắm.
Tiểu Hòa mạnh hơn Tang Tửu gấp mấy lần, cô bị kéo đến trước xe, đúng lúc nhìn thẳng vào mắt Tông Ngộ.
Cửa xe mở ra, Tông Ngộ ngồi vị trí bên trong, vị trí còn trống ở cửa như đặc biệt dành ra cho Tang Tửu.
Tông Ngộ nhìn Tang Tửu, cười nói: “Nếu không chê thì ghép xe nhé?”
Chính chủ đã nói trước mặt như vậy, Tang Tửu cũng ngại từ chối: “Vậy phiền anh rồi.”
Vì phải giải quyết chuyện xe cộ nên Tiểu Hòa không ngồi chung xe với Tang Tửu, ấn tượng của cô ấy với Tông Ngộ rất tốt, hoàn toàn tin tưởng anh ta có thể đưa Tang Tửu bình an về nhà.
Mặc dù sau khi ba mẹ Tang Tửu ly hôn, cô với Tông Ngộ tình cờ làm hàng xóm một khoảng thời gian, nhưng nói thật thì cô không hề hiểu Tông Ngộ một chút nào.
Đây xem như là lần đầu ở riêng với Tông Ngộ, tất nhiên cũng hơi ngượng ngùng.
Nhưng Tang Tửu là ai, cô với Ôn Quý Từ ở chung nhiều năm như vậy, da mặt có mỏng hơn nữa thì cũng đã luyện thành sắt rồi.
“Nhà tôi ở Cầm Thủy Loan, phiền mọi người rồi.”
Lúc đầu trong xe vô cùng yên tĩnh, sau đó Tông Ngộ lên tiếng trước: “Tôi nhớ trước đây em đột nhiên chuyển đến ngay cạnh nhà tôi, sau đó lại đột nhiên chuyển đi, tôi cũng không biết em chuyển đi đâu.”
Tang Tửu không giấu chuyện ba mẹ ly hôn, thoải mái giải thích: “Lúc đó ba mẹ tôi ly hôn, tôi ở với mẹ, chỉ là sau đó lại chuyển về.”
Mượn đề tài quá khứ, Tang Tửu và Tông Ngộ suôn sẻ trò chuyện. Tông Ngộ rất biết nói chuyện, đề tài cũng chọn những đề tài Tang Tửu thích, sự lạ lẫm giữa hai người cũng giảm đi nhiều.
Lúc này, điện thoại trong túi xách của Tang Tửu rung lên, trước khi quay phim cô đã chỉnh sang chế độ rung, quên cài lại.
Tang Tửu nói xin lỗi rồi cúi đầu nhìn điện thoại, là Ôn Quý Từ gọi đến.
Vì đang trên xe người khác nên lúc bắt máy, giọng Tang Tửu đè xuống rất thấp.
Trong xe vô cùng yên tĩnh, giọng nói trầm khàn của Ôn Quý Từ từ ống nghe truyền ra: “Em đang ở đâu?”
Không biết có phải Tang Tửu nghĩ nhiều hay không, cô cứ cảm thấy trong giọng nói bình tĩnh của Ôn Quý Từ có vài phần không vui.
Nghe thấy giọng Ôn Quý Từ, Tông Ngộ quay sang nhìn vào giây rồi nhanh chóng dời mắt đi.
Anh ta nghe ra là giọng của một người đàn ông trẻ.
Tang Tửu một tay cầm điện thoại, tay kia vô thức cào qua lại lên cửa sổ xe.
Tầm mắt Tang Tửu nhìn bên ngoài, xe vừa dừng lại, ánh đèn đường vàng ấm áp bị vệt mưa trên cửa sổ xe tách ra thành những đốm sáng loang lổ, vừa khéo tạo thành những quầng sáng nho nhỏ trên bàn tay không yên của cô.
“Em đang trên đường về nhà, sắp đến rồi.” Tang Tửu không trả lời thẳng câu hỏi của Ôn Quý Từ.
Nhưng Ôn Quý Từ trời sinh đã nhạy bén, anh hỏi: “Bên cạnh có người?”
Tang Tửu ‘dạ’ một tiếng, cô sợ Ôn Quý Từ tiếp tục gặng hỏi nên lập tức lên tiếng, giải thích ngắn gọn: “Xe hỏng rồi, em đi nhờ xe người quen, cúp trước đây.”
Sau khi cúp điện thoại, Tông Ngộ cũng không hỏi nhiều, Tang Tửu nhẹ nhõm thở phào.
Nếu Tông Ngộ hỏi thì Tang Tửu phải giải thích quan hệ giữa cô với Ôn Quý Từ.
Ôn Quý Từ là người thừa kế của nhà họ Ôn, Tang Tửu cũng không muốn tùy tiện tiết lộ thân phận của anh với một người ngoài.
Bên này, Ôn Quý Từ nghe tín hiệu báo máy bận từ đầu kia điện thoại truyền đến, đôi mày anh khẽ nhíu lại, mí mắt cụp xuống nhìn màn hình đã đóng, đôi môi mỏng hơi mím.
Ban nãy Tang Tửu gọi đến, đúng lúc Ôn Quý Từ không nghe máy, anh vừa thấy hiển thị cuộc gọi đến là lập tức gọi lại.
Cho dù bên phía Tang Tửu im lắng đến kỳ lạ, nhưng hành động của Tang Tửu không khỏi khiến người ta phải nghĩ nhiều.
Ôn Quý Từ đứng trước cửa sổ ở tầng hai, cơn mưa lất phất vẫn đang rơi, ánh đèn cách đó không xa phát ra ánh sáng vừa mờ mịt vừa lạnh lẽo.
Từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt Ôn Quý Từ nhìn chằm chằm vào chiếc xe ở phía không xa.
Xe từ từ lái đến dưới lầu, ngay sau đó, ánh mắt Ôn Quý Từ hơi tối lại.
Sau khi Tang Tửu với Ôn Quý Từ nói chuyện điện thoại xong thì không nói thêm gì nữa.
May mà xe của Tông Ngộ đã lái vào Cầm Thủy Loan, vốn dĩ Tang Tửu muốn xe dừng ở cổng, không muốn để Tông Ngộ biết địa chỉ cụ thể nhà cô.
Nhưng Tang Tửu nghĩ ngợi rồi vẫn thôi không lên tiếng, người ta có lòng tốt đưa cô về nhà, lẽ nào cô còn đề phòng người ta như phòng kẻ trộm.
Không nói đến Tông Ngộ, nếu là cô thì cô cũng cảm thấy chạnh lòng.
“Khúc rẽ phía trước là nhà tôi rồi.” Tang Tửu chỉ đường, xe thuận lợi rẽ ngoặc.
Lúc này trời đang mưa, Cầm Thủy Loan càng yên tĩnh hơn, trên đường chẳng có mấy người.
Xe còn chưa dừng thì Tang Tửu lại nói cảm ơn: “Thực sự phiền anh rồi.”
Lúc đối mặt với Ôn Quý Từ, Tang Tửu không có thái độ này. Đối mặt với Tông Ngộ, cô khách sáo hệt như để tránh nghi ngờ, không muốn liên quan gì đến anh ta.
Đáy mắt Tông Ngộ tối lại: “Không cần cảm ơn, xa cách quá rồi.”
Tang Tửu rất biết điều: “Vậy mọi người đi đường cẩn thận nhé.”
Xe dừng lại, Tang Tửu xuống xe.
Nhưng vì lịch sự, Tông Ngộ cũng xuống xe theo, anh ta đứng bên cạnh xe.
Tang Tửu đang định nói tạm biệt rồi xoay người đi, không ngờ cửa phía sau bỗng mở ra.
Tang Tửu nghe thấy tiếng bước chân ở sau lưng, cô bỗng sững sờ, sau đó nhìn thấy ánh mắt Tông Ngộ nhìn vào người đó.
Tiêu rồi, chắc không phải Ôn Quý Từ ra ngoài đấy chứ?
Như để xác minh suy đoán của Tang Tửu, một cái áo khoác lớn vẫn còn hơi ấm khoác lên người cô.
Ngay sau đó, mùi hương quen thuộc trên người Ôn Quý Từ lập tức chiếm đoạt hết các giác quan của cô.
Không biết là vô tình hay cố ý, Ôn Quý Từ và Tang Tửu đứng sát nhau, tâm nhĩ trái của anh dán sát vào lưng Tang Tửu.
Tang Tửu ngơ người vài giây, cô bỗng cảm nhận được nhịp tim ổn định của Ôn Quý Từ từ sống lưng cô truyền đến.
Tang Tửu không cần quay đầu cũng biết, chắc chắn là cô đoán không sai. Quan trọng là Ôn Quý Từ sớm không ra muộn không ra, lại ra ngoài ngay vào lúc này.
Cô không khỏi nghĩ ra thuyết âm mưu, chắc không phải Ôn Quý Từ lại cố ý chỉnh đốn cô đấy chứ.
Tang Tửu không kiềm được ngẩng đầu nhìn vẻ mặt của Tông Ngộ, Tông Ngộ khó giấu vẻ mặt phức tạp, ngay cả nụ cười cũng trở nên cứng đờ.
Tang Tửu phản ứng rất nhanh, cô lập tức xoay người, khoác cánh tay Ôn Quý Từ: “Hôm nay cảm ơn anh, anh trai tôi đến rồi.” Dáng vẻ như anh em thân thiết.
Tang Tửu nghiêng đầu nhìn Ôn Quý Từ: “Anh, có phải anh lo lắng cho em không?”
Ôn Quý Từ cụp mắt nhìn cô, đôi mắt đào hoa vốn mang theo ý cười, giờ đây lại khó phân biệt được vui giận.
Dưới ánh đèn vàng ấm áp, đường nét vốn rõ ràng cũng bớt đi đôi phần dịu dàng.
Tang Tửu và Ôn Quý Từ sống chung đã lâu, ít nhiều cô cũng biết tính anh.Cô sợ Ôn Quý Từ sẽ nói ra gì đó không nên nói, vì vậy một tay cô vòng ra sau người anh, cấu vài cái vào eo Ôn Quý Từ.
Ý uy hiếp rất rõ ràng, điệu bộ anh không phối hợp thì em với anh cùng đi đời.
Chỉ một giây Ôn Quý Từ đã hiểu được ẩn ý giấu sâu trong đáy mắt Tang Tửu, anh khẽ cong môi, nụ cười lạnh lùng tỏ vẻ không đồng ý.
Bình thường cũng chẳng thấy Tang Tửu vạch rõ quan hệ thế này, bây giờ không biết lòi đâu ra một tên đàn ông, còn muốn anh phối hợp diễn kịch.
Tang Tửu nhìn Ôn Quý Từ lần lữa không lên tiếng, trái tim cô sắp vọt ra ngoài luôn rồi.
Cô đã chuẩn bị sẵn sàng, nếu Ôn Quý Từ nói bậy gì đó thì cô lập tức bịt miệng anh lại.
Ôn Quý Từ không để Tang Tửu căng thẳng quá lâu, anh khẽ gật đầu với Tông Ngộ rồi hờ hững thốt ra một chữ, như thể đây là sự nhượng bộ lớn nhất của anh rồi: “Ừ.”
Vừa dứt lời, tay Ôn Quý Từ tùy ý đặt lên vai Tang Tửu, không hiểu sao lại khiến người ta cảm thấy anh đang tuyên bố chủ quyền, hoặc là gì đó khác.
Mặc dù Ôn Quý Từ xác nhận lời của Tang Tửu, nhưng thái độ của anh vẫn kiêu ngạo như thường, đến mỉm cười cũng lười.
Hành động vừa rồi như đang nói anh đã hạ mình lắm rồi.
Lúc này Tang Tửu chẳng hơi đâu đi so đo với anh, cô thầm thở phào một hơi, sau đó nhìn Tông Ngộ: “Mọi người về đi, mưa nên đường trơn, chú ý an toàn nhé.”
Còn chưa nói xong thì bả vai Tang Tửu bỗng bị siết chặt.
Cái tên Ôn Quý Từ này, cứ cấu người ta lúc người ta nói chuyện là cái thói quen xấu gì đây!
Cho dù vậy, Tang Tửu vẫn giữ nụ cười.
Tông Ngộ biết ba mẹ Tang Tửu ly hôn, mặc dù hiện tại Tang Tửu không nói rõ nhưng anh ta cũng đoán được đại khái quan hệ giữa hai người họ.
Tông Ngộ không kìm được lại nhìn vào Ôn Quý Từ, anh ta phải thừa nhận rằng trong rất nhiều người anh ta từng gặp, người đàn ông này là rất nổi bật.
Bất kể là về ngoại hình hay khí chất, anh ta đều thua một bậc.
Tông Ngộ điều chỉnh sắc mặt, cười với Tang Tửu, nói: “Tạm biệt.”
Tang Tửu còn chưa kịp lên tiếng thì Ôn Quý Từ đã trả lời thay cô trước, anh như cười như không, hờ hững thốt ra hai chữ: “Không tiễn.”
Tang Tửu: “…”
Lúc ngồi vào xe, Tông Ngộ không khỏi quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ánh mắt của người đó nhìn Tang Tửu rất phức tạp, anh ta cũng không nói rõ được.
Không biết có phải ảo giác của anh ta hay không, anh ta cảm thấy đó không giống ánh mắt một người anh trai nhìn em gái.