Nói thật, cứ nghĩ đến viễn cảnh về đến phòng trọ, cái thứ đón chờ mình ở phía trước là sự việc kinh khủng ám ảnh chính tôi gần một ngày trời quả thực là một trải nghiệm tồi tệ vô cùng trong đời. Nhất là khi nó liên quan đến phẩm hạnh của một đứa con gái bị người ta bêu rếu trên mạng xã hội. Đã là một chuyện không mấy làm vui vẻ, nói cho anh biết cũng chẳng giải quyết được gì, chỉ tổ gỡ càng thêm rối hơn thôi.
Anh Vũ thấy tôi không đáp, cũng không hỏi thêm câu nào. Với phương châm: an toàn tính mạng của con người là trên hết, anh chuyên tâm vào lái xe một cách nghiêm túc.
Suốt chiều dài 30 km, cả đoạn đường đi hai chúng tôi không bắt chuyện với nhau. Có vẻ do tại hai người đều có tâm sự vướng mắc ở trong lòng nên không có gì để nói?
Ờ cứ coi vậy đi, còn hơn là do trái tim không có sự đồng điệu hay không chung nhịp đập nên chẳng màng đến đối phương suy nghĩ thế nào về mình.
Tôi mở điện thoại lên xem, đúng 8 giờ tròn chiếc xe BMW trắng của Vũ đỗ ngay trước cổng nhà trọ tôi thuê. Đến 8 giờ đồng nghĩa với việc môn học ở trên lớp đã bắt đầu, hiện tại nếu có đến cũng bị muộn. Chuyện liên quan tới tôi khỏi cần đoán cũng biết lúc này đang đồn thổi và ầm ĩ khắp trường, có dùng đến cái mo cau để che đậy bản mặt xấu hổ này rồi sẽ bị người ta phát hiện ra ngay thôi.
Giống lúc đi, tôi căng thẳng sợ người ta phát hiện ra mình. Xin hãy thông cảm, với một người mang tâm lý sợ những lời gièm pha của đám đông thì cẩn thận ánh mắt của người khác là điều hết sức cần thiết. Nếu người ta xem trên mạng và phát hiện tôi là cô gái trên ảnh, thực sự chỉ còn nước độn thổ may ra mới đỡ xấu hổ.
"Chúng ta đường hoàng đến với nhau, em đừng xử sự như thể mình đang ngoại tình có được không?" Thấy dáng vẻ lén lút của tôi, Vũ không nhịn được quát một câu khiến tôi giật thót.
"Ờ ừm... anh đi làm đi... em cũng chuẩn bị để đi học đây." Tôi lúng túng, vội lên tiếng xua anh đi thật nhanh.
Vũ không hé răng nửa lời cứ thế lái xe đi, có vẻ hành động lén la lén lút như một tên trộm của tôi đã chọc tức anh.
Kệ đi, miễn sao tôi không bị ai đấy phát hiện là được. Đang lấy chìa khóa để mở của phòng, điện thoại tôi đổ chuông. Nhìn dãy số điện thoại lạ, tôi nhăn mặt. Có nên nghe không đây? Người ta biết số của tôi nên gọi đến để bạo lực tinh thần tôi phải không?
Ngập ngừng một hồi, điện thoại đổ tiếng chuông thứ ba tôi mới chịu bắt máy.
"Alo!"
"Chị chào em! Em có phải là Hoàng Sơn Ca, em gái của bác sĩ Hoàng Thiên Vũ!" Một giọng nói trong trẻo khá bắt tai vang lên ở đầu dây bên kia. Nhưng một người lạ không quen biết... biết số điện thoại và biết cả người nhà thì cũng không phải dạng vừa...
"Vâng, chị là ai thế ạ?"
"Em không cần biết chị là ai, chỉ cần biết chị là người yêu cũ của anh Vũ là được rồi." Vẫn là giọng nói dễ nghe đó nhưng khi lọt vào tai tôi... cả cơ thể tê dại như bị điện giật.
Người yêu cũ? Ba cái từ này có sức công phá lớn như bom nguyên tử đang nổ tung trong đầu tôi.
Thì ra... người anh yêu không phải chỉ có mình em... Hahaa! Tôi âm thầm cười nhạo chính bản thân mình. Người đào hoa như anh ấy yêu một vài người đâu có tính là nhiều nhặn gì cho cam. Dẫu biết thế... trái tim lần đầu chớm nở cảm giác yêu đương bất giác co thắt lại. Nó thật nhói đau làm sao!
"Alo! Em có nghe thấy chị nói gì không vậy?" Ngữ điệu gay gắt trong điện thoại khiến tôi giật mình.
"À vâng. Chị nói tiếp đi ạ."
"Bây giờ em có rảnh không? Chúng ta gặp nhau nói chuyện chút đi."
...
Theo lời chị gái nói trong điện thoại, hiện tại tôi đang đứng trước một quán cafe thiết kế theo phong cách hoài cổ.
Đây là một quán cafe nằm trong một con ngõ nhỏ của Hà Nội. Giờ là đầu buổi sáng, quán vẫn đông khách ghé thăm. Quán được trang trí theo phong cách cổ điển, hầu hết các vật dụng trong quán đều có tuổi thọ lâu năm.
Mới bước vào tôi đã cảm nhận được sự ấm cúng tại đây bởi màu vàng của ánh đèn hòa cùng các chi tiết trang trí của quán. Phía bên ngoài quán có ban công trồng rất nhiều cây xanh và một bể cá nhỏ.
Quán bài trí khá nhiều không gian riêng biệt dành cho những vị khách thích sự riêng tư. Và chỗ chị gái hẹn tôi cũng là một không gian nhỏ riêng biệt như thế.
Giống như đã biết tôi từ trước, chị gái ngồi ở góc trong cùng đứng dậy giơ tay vẫy tôi. Tôi bẽn lẽn đi băng qua những hàng bàn ghế được xếp ngay hàng thẳng lối, đứng trước mặt chị ấy tôi cứ ngập ngừng không biết mở lời thế nào cho phải.
"Em là Sơn Ca đúng không?"
"Dạ đúng rồi ạ!" Tôi gật đầu lịch sự cúi chào chị ấy.
"Em cứ tự nhiên ngồi xuống đi." Chị chỉ ghế đối diện ra hiệu tôi ngồi xuống.