Ông Anh Trai Nuôi Là Bựa Nhân

Chương 56: Trại trẻ mồ Côi Tâm An



Trước mặt tôi là một người phụ nữ luống tuổi, khuôn mặt toát lên vẻ hiền hòa, dáng người hơi thấp, ăn mặc giản dị đang cầm trên tay một cái làn tre đầy ắp thực phẩm, có lẽ bác ấy vừa mới đi chợ về liền bắt gặp tôi đứng tần ngần ngoài cổng.

"Con chào bác ạ!" Thấy người lớn tuổi, tôi chủ động lễ phép chào hỏi.

"Chào con! Thế... con đến đây có việc gì? Con muốn gặp ai?"

"Dạ, con có việc muốn gặp và trao đổi với cô hiệu trưởng ạ. Nếu không phiền bác cho con hỏi, phòng hiệu trưởng ở đâu vậy ạ để con tự đến đó?"

"Bác là hiệu trưởng của trại trẻ mồ côi này. Đã đến tận đây rồi, cháu có muốn nấu bữa sáng cùng bác rồi bác cháu ta trò chuyện sau được không?" Cô hiệu trưởng cười hiền ngỏ ý.

"Vâng, tất nhiên là con bằng lòng rồi ạ!" Trước giọng nói đầy truyền cảm, tôi không nỡ từ chối cũng không nỡ lòng gạt phăng đi, khuôn mặt hiện rõ nét ủ dột được phen cười tít mắt đáp lại thành ý của bác ấy. Dù sao tôi có nhiều thời gian, không việc gì phải vội.

Hơn nữa, được gặp người dễ gần dễ mến như bác hiệu trưởng, tâm trạng nặng trĩu suốt mấy ngày nay của tôi dần thả lỏng.

Tôi theo chân cô hiệu trưởng đi vào gian bếp. Hiện giờ đám trẻ đang chơi đùa với nhau ở bãi cỏ cách đấy không xa, nhìn đám trẻ nô đùa tôi rất thương cảm. Có phải ngày xưa mình đã từng giống thế?

"Con gái, con giúp bác nấu cháo nhé?" Tiếng gọi từ cô hiệu trưởng kéo tôi về thực tại. Tôi giật mình, lúng túng gật đầu xách hộ cô cái làn tre để lên bệ bếp.

Khẽ khàng cẩn thận lấy ra các thực phẩm đựng trong cái làn, tôi lấy vài củ hành khô đem đi lột sạch lớp vỏ và băm nhuyễn. Thịt xay nhuyễn tôi tìm một cái tô lớn rồi để vào, nêm thêm ít gia vị cho đậm đà. Chuẩn bị xong, tôi bắt đầu nấu nướng. Cô hiệu trưởng cũng chu đáo thật, không cần tôi phải hỏi bác đã lấy sẵn dụng cụ nhà bếp và các loại gia vị lên bệ, đến khi nấu tôi chỉ việc đưa tay là có thể dễ dàng lấy đồ mình cần. Ngoài tôi và cô hiệu trưởng chuẩn bị bữa sáng còn có thêm ba cô giáo phụ giúp. Điểm chung của những người tại đây là đôn hậu, mến khách và tử tế... trái tim đầy thương tổn của tôi nhờ thế mà được sưởi ấm bởi tình thương nơi đây.

Chưa đến 20 phút sau, nồi cháo to đùng đã nấu xong. Sở dĩ cháo nấu nhanh như vậy là vì tối hôm trước được ngâm kĩ bằng nước nóng, bí quyết này tôi cũng học lỏm từ bố Sơn nên nghĩ các cô ở đây cũng áp dụng giống vậy.

"Ở đây nhận nuôi bao nhiêu em nhỏ thế hả cô?" Tôi tò mò hỏi nhỏ một cô giáo ngồi gần tôi nhất.

"Tất cả trên 20 đứa đó con."

"Nhiều thế ạ?"

"Ừ, các con đáng thương lắm. Đa số tụi nhỏ đều bị bỏ rơi từ khi còn đỏ hỏn. Đứa bé nhất ở đây mới có hơn ba tháng tuổi. Đó con nhìn đi, đứa được chị Liên (tên cô hiệu trưởng) đang ẵm ngửa trên tay là đứa bé đó đấy." Cô giáo chỉ tay cho tôi tận mắt nhìn.

"Bọn cô không biết cha mẹ ruột của các con là ai, chỉ biết thi thoảng trong một năm các cô bị đánh thức bởi tiếng òa khóc của một cháu bé. Đến lúc chạy ra đến cổng, nếu không phải là một đứa bé trong nôi thì cũng là một đứa nhỏ ngã sõng soài, chân tay và quần áo lấm lem bùn đất."

Tôi thở dài, phải khó khăn đến mức độ nào người ta lại đang tâm vứt bỏ chính đứa con mình dứt ruột đẻ ra như thế. Thôi, các con đến thế giới này âu cũng là một điều may mắn vì có cơ hội được sống tiếp, vì có cơ hội được làm người. Và tất nhiên may mắn hơn nhiều so với những đứa trẻ bị giết chết khi ở trong bụng mẹ.

Nghĩ đến đây, tôi bất chợt rùng mình... hai lần quan hệ với Vũ... anh chưa từng dùng biện pháp an toàn. Liệu... tôi lắc đầu quầy quậy liên tục phủ định khả năng đó, rồi vỗ bốp một cái lên đầu mình. Cũng tại nghĩ nhiều thứ quá nên quên mất phải mua thuốc ngừa thai khẩn cấp. Chắc... tôi không dính bầu đâu đúng không? Mà nhỡ có thì sao?

Không có đâu, làm gì dễ dính như vậy được!

"Con gái, mau lại đây giúp cô nào!" Cô giáo tôi vừa nói chuyện vẫy tay gọi, tôi vội bừng tỉnh lật đật chạy ra giúp các cô múc cháo, bón ăn cho các bé còn nhỏ tuổi.

Thấy có việc gì cần sự giúp đỡ là tôi tích cực nhảy vào góp chút sức lực nhỏ bé của mình. Đằng nào đây chính là nơi từng cưu mang tôi, tôi cảm thấy mình nên làm gì đó để giúp nơi này.

Bọn nhỏ ăn xong, tôi chơi với các em một lát mới đi vào thưa chuyện cô hiệu trưởng với hy vọng cô sẽ nói ra chút tung tích của bố mẹ tôi.

Ngập ngừng ngoài cửa mãi vẫn không dám đi vào, đến lúc tôi trông thấy cô hiệu trưởng đang khoan thai đi trên khoảng sân lát gạch đỏ, trái tim vốn hồi hộp sẵn bất ngờ đập nhanh hơn.