Ông Anh Trai Nuôi Là Bựa Nhân

Chương 60: Hương vị tình thân



"Không đâu!" Tôi bấu chặt cánh tay ông chú mặt sẹo, liên tục lắc đầu không cho là đúng và cố phản bác lại. "Nhỡ lúc đó bố mẹ cháu khả năng sống sót thấp nên anh Vũ đã cứu cháu trước thì sao?"

"Cháu đừng có cố chấp bào chữa cho cậu ta, là một sinh viên Y khoa học năm cuối thấy người gặp nạn mà không cứu người thì vẫn là không cứu người. Cháu đừng có quên, bố mẹ cháu mất là do một phần trách nhiệm ở cậu ta cả đấy!"

Tôi không rõ thực hư đêm hôm đó tột cùng diễn ra chuyện gì, với cả, bản thân tôi không có lấy một ký ức về đêm hôm đó thì chẳng thể nào phản bác lại người đàn ông này.

Anh ấy dù có sai khi lựa chọn không cứu bố mẹ tôi, nhưng lựa chọn cho tôi cơ hội tiếp tục sống là điều không thể phủ nhận.... Luận công và tội mà nói, sức nặng hai bên ngang bằng nhau.

Tôi nên cảm ơn anh một tiếng mới đúng.

Sự tồn tại của tôi, là nhờ đổi lấy mạng sống của người khác... đây là một cảm giác thật không dễ dàng gì... Nhất là khi, đó là người thân ruột thịt cùng chung máu mủ với mình, đã sinh ra mình...

Nghe chú kể, lương tâm tôi càng cắn dứt hơn trước... Thì ra mình có mặt trên đời này là do bố mẹ nhường lại cho tôi.

"Nếu không phải cậu ta đem cháu đi, nhà họ Phan đã không để lạc mất cháu tới tận 10 năm ròng. Vì chuyện này, ông cụ nóng lòng muốn nhanh chóng đón cháu về ngay. Sơn Ca, cháu có muốn theo chú về nơi đáng lẽ ra thuộc về cháu từ lâu rồi không?" Có vẻ ông chú đã nhận ra sự giằng kéo trong đôi mắt tôi, chân thành ngỏ lời.

Để thuyết phục tôi, chú liền đưa cho tôi xem giấy kết quả xét nghiệm ADN có dấu đỏ... giờ thì tôi đã tin mình có người thân rồi.

Trong lúc rối như tơ vò thế này, một người xa lạ tới tìm và bảo tôi có ông ngoại là một điều an ủi nho nhỏ. Trùng hợp phải rời xa anh Vũ theo lời cầu xin của chị Veronica, thế thì chẳng có lý do nào tôi không đồng ý đề nghị của chú.

Chính tai nghe tôi nhận lời, chú vui mừng dẫn tôi trở về đất liền.

Nói chuyện mới biết, chú tên là Trung, đã đi theo ông ngoại tôi từ khi chú ấy 20 tuổi, tức là khoảng 30 năm về trước.

Cả hành trình dài hơn 100km, nghe chú kể những câu chuyện vui vẻ liên quan tới ông ngoại, sự mệt mỏi hiện hữu trên mặt tôi dần tan biến hết.

...

Rất nhanh, chú Trung điều khiển xe ô tô đi vào bên trong khu biệt thự.

Tôi nghe nói, ông ngoại tôi là một trùm bất động sản. Hẳn là nơi ông ở chắc cũng xa hoa và tráng lệ giống một lâu đài nhỉ?

Quả giống như tôi nghĩ, mới ngẩng đầu lên tôi đã bị choáng ngợp và sửng sốt bởi vẻ ngoài của lâu đài 5 tầng thiết kế theo kiểu lâu đài Pháp. Đây đích thị là một lâu đài dành cho gia chủ có nguồn lực kinh tế lớn, thể hiện đẳng cấp, sự thành đạt cũng như địa vị trong xã hội.

Chỉ nhìn từ xa, lâu đài nổi bần bật giữa không gian rộng lớn, phô diễn vẻ bề ngoài cuốn hút, mê mẩn biết bao ánh nhìn.

"Đẹp đúng không?" Chú Trung vừa cho xe chạy bon bon xuyên qua vườn hoa xinh đẹp vừa mỉm cười hỏi tôi.

"Vâng! Quá đẹp luôn ạ! Ông ngoại cháu chắc phải siêu giàu lắm mới có tiềm lực xây dựng một lâu đài hoành tráng như thế." Tôi trầm trồ khen ngợi không ngớt.

"Ừ, chú vẫn nhớ như in bản mô tả chi tiết về bề ngoài của lâu đài này, cháu muốn nghe thử không?"

"Tất nhiên là có ạ!"

Chú cho xe dừng trước mặt tiền lâu đài, nói tới đâu là chỉ tới đó cho tôi biết.

"Trên diện tích xây dựng là 4000m2, khuôn viên kiến trúc lâu đài gọn gàng nằm giữa không gian của quần thể dân cư đông đúc với những căn hộ hiện đại, xen lẫn là những hàng cây xanh tự nhiên vừa mang đến cảm giác đối lập lại hài hòa. Thiết kế lâu đài theo hình chóp thu dần về phía đỉnh, theo đó màu vàng nhẹ nhàng tinh tế trở thành màu sắc xuyên suốt thiết kế của lâu đài. Qua cánh cổng với những chi tiết hoa văn kỳ công sang trọng, bức tường cao được dựng lên thể hiện đúng sự biệt lập của một không gian biệt thự, thiết kế lâu đài hiện ra với khuôn viên gọn gàng và ngăn nắp."

"Nghe chú nói cháu có cảm giác mình đang nghe một cô hướng dẫn viên thuyết trình một địa danh lịch sử ạ."

"Sao? Hay quá à?" Chú bật cười vì câu so sánh của tôi.

"Vâng, ngày xưa cháu học dốt môn văn lắm. Nhờ có chú, cháu có thể hình dung dáng vẻ của lâu đài rồi."

"Vào bên trong còn kinh hỉ nhiều nữa đó." Chú Trung bí hiểm nháy con mắt lành lặn của mình.

Chúng tôi đi lên những bậc cầu thang bằng đá cẩm thạch, chú dẫn tôi đi vào thông qua cánh cửa to lớn nạm bằng vàng đang mở rộng.

Bước vào đó rồi sẽ có điều gì đang chờ tôi ở phía trước? Trong lòng tôi gợn sóng...

"Cháu gái ngoan của ta, cuối cùng cháu đã quay trở về." Một giọng nói trầm khàn và ấm áp truyền vào tai khiến tôi run rẩy... Phải chăng, đó là cảm giác thân thuộc, máu mủ của tình thân mà người ta hay nhắc tới?