"Chuyện này kết thúc tại đây, ta mong lần sau cậu không tái phạm giống như lần này."
"Vâng."
"Vậy còn chuyện ta giao cho cậu giải quyết đến đâu rồi? Thằng đó đã khai ra người đứng sau chưa?"
"Dạ, sau một trận đánh thừa sống thiếu chết hắn đã khai ra toàn bộ rồi ạ."
"Kể cả kẻ chủ mưu?"
"Vâng, đúng như chú dự đoán, người chỉ thị cho tên đó làm là người yêu cũ của cậu Hoàng Thiên Vũ ạ." Chú Trung cung kính cúi đầu báo cáo.
Ông cụ đang cầm tách trà nóng trong tay, đưa lên môi định nhấp một ngụm liền dừng lại vài giây. Sau đó Phan lão gia tiếp tục động tác dang dở, đưa tách trà lên môi nhấp một ngụm, chép miệng tán thưởng:
"Đúng là trà cháu gái ngoan pha, ngon hơn bình thường!"
Ông chỉ cảm thán một câu, bình thản thưởng thức vị chát nhẹ của tách trà, ngoài ra không có phản ứng nào thêm.
"Chủ tịch?" Ông Trung đứng bên cạnh không khỏi rùng mình một cái.
Biểu cảm bình thản này... đây chẳng phải là sóng yên biển lặng trước cơn bão tố đó sao!
"Cô ta tên Veronica nhỉ? Ta nhớ kĩ tên này! Hãy nói những gì cậu điều tra được, và nhớ không kể sót một chi tiết nào!"
Ông Trung nhận lệnh, với trí nhớ siêu phàm của mình ông lưu loát kể cho Phan lão gia nghe.
"Vâng, cô gái tên Veronica này tên thật là Lại Cẩm Khê. Cách đây 10 năm trước, cô ta theo học ngành thiết kế đồ họa và sang nước ngoài du học vì nhận được học bổng toàn phần của một trường đại học danh giá bên Mỹ. Không biết do cuộc sống hào nhoáng ở xứ cờ hoa quá hấp dẫn hay bản chất cô ta là người tham lam, thực dụng... Học ở bên đó nửa năm, cô ta bỏ học mà đi cặp kè với một đại gia Việt kiều. Không biết bằng cách nào Hoàng Thiên Vũ đã phát hiện và mối tình 4 năm kết thúc chóng váng ngay sau đấy. Cô ta cặp kè với đại gia đó không được lâu, vài tháng sau cô ta tiếp tục tìm một đối tượng khác. Lần này, cô ta còn lừa đảo chiếm đoạt tài sản của rất nhiều người và bị tố giác, tống vào tù mất mấy năm."
"Thế sao giờ người phụ nữ đó về đây và làm phiền cháu ta?"
"Dạ, theo thông tin cháu điều tra được... Lúc ở trong tù cô ta có quen một thành phần bất hảo và sau khi tên côn đồ kia được phóng thích hắn đã bảo kê cho cô ta ra tù trước thời hạn một năm. Những tưởng ra tù xong sẽ được ông chồng côn đồ yêu chiều, nhưng không, ở với nhau vài năm không có nổi một mụn con. Hắn nghi ngờ bèn lôi người phụ nữ đó đi bệnh viện khám, kết quả là cô ta bị vô sinh do quá nhiều lần nạo phá thai."
"Đúng là nghiệp chướng!" Ông cụ thản nhiên uống trà, cười khinh miệt. "Khá khen cho cô ta! Giữ được mạng sống để trở về Việt Nam đúng thật không dễ dàng!"
"Vâng quả thật không dễ dàng. Tạo cho mình một vẻ ngoài hào nhoáng rồi tiếp cận bác sĩ Hoàng, cháu nghĩ... cô ta sắp sửa đạt được mục đích của mình." Ông Trung nêu cảm nghĩ của mình.
"Hừ! Mối tình đầu là mối tình khó quên nhất, nếu cô ta biết lợi dụng điều này thì chẳng mấy chốc thành công. Vào thời điểm này, tách Hoàng My ra khỏi ngôi nhà đấy là lựa chọn sáng suốt nhất mà ta từng làm."