Ông Anh Trai Nuôi Là Bựa Nhân

Chương 71: Lộ rõ bộ mặt thật



Khi tôi còn đang kẹt cứng trong đống câu hỏi thì Giang nói tiếp:

"Cho nên mẹ mình xấu hổ không dám gặp cậu vì lý do đó. Nếu không phải vì tấm thiệp mời đang nằm trong tay mình này, thì chắc là mẹ mình không bao giờ nói ra sự thật."

Đúng là cũng có lúc tôi không nghĩ kẻ tung video và kẻ lén đặt camera là một. Ông ngoại từng nói qua kẻ đăng bài là một tên đàn ông, tôi chẳng hận thù cá nhân với ai là đàn ông cả, ông Vũ thì càng không nói tới. Chẳng lẽ có biến thái đột nhập vào phòng tôi? Khả năng đó càng không thể xảy ra. Chìa khóa phòng là tôi cầm, làm gì có chuyện có người xông vào phòng mình thuê mà mình không biết. Chưa kể tính tôi rất cẩn thận, cửa nẻo luôn luôn khoá và cài then nên không có chuyện người lạ giở trò trong phòng tôi.

Giang kể lại... thế thì người đăng bài và người cài camera không thể là một rồi. Một người phụ nữ ăn vận kín mít không nhìn rõ mặt... tôi làm gì có quen với ai là nữ đâu nhỉ? Cũng không có tư thù với ai là nữ hết...

"Mẹ cậu có nhớ vóc dáng hay mùi hương người đó dùng không?" Trong đầu tôi bỗng nhấp nháy ra tên một người nhưng không chắc chắn lắm.

"Người đó cao tầm 1m 65, còn mùi hương thì... mẹ mình không sử dụng nước hoa nên không rõ."

Tôi bóp cằm, bác Giang không biết thì chẳng ai biết được cả. Cao 1m65 à? Tôi nghĩ ra được một người cũng cao như thế, nhưng vội lắc đầu lia lịa.

Không có khả năng! Chiều cao thì đúng đấy... mà chị ấy từng nói mình về nước cách đây không lâu... còn chuyện đó xảy ra trước đấy hơn một tháng lận... thế thì chắc không phải chị ấy rồi.

Tôi đang mải suy nghĩ bỗng có tiếng gõ cửa cắt ngang mạch suy nghĩ của tôi. Ngay sau đó, một cái đầu thò vào ú òa làm tôi hết cả hồn.

"Thằng quỷ xứ này!" Tôi đứng dậy đi đến đánh cốc một cái lên đầu Minh Khôi. "Mày có biết mày suýt dọa tao bị tuột đường huyết không?"

"Mày tuột thì tao lại kéo cho mày, có cần tao sang nhà bếp xin cốc nước đường hộ không?" Nó ngả ngớn cười trêu tôi.

"Mày cút xéo sang chỗ khác đi!" Tôi làm động tác xua đuổi nhưng nó mặt dày bá cổ Trường Giang.

"Ghê gớm! Này nhá hiện giờ mày đã là một tiểu thư rồi thì cư xử cho giống tiểu thư đi! Hở một tí là đòi đánh đuổi người ta, mày cứ thế là không có anh nào yêu đâu, Giang nhể?" Khôi quay mặt sang hỏi cậu, cậu chỉ mỉm cười không đáp lại.

"Đối với mày thì tao mới thế thôi!" Tôi ngúng nguẩy bĩu môi.

"Thôi tao với Giang không làm phiền mày nữa. Chúc mày ngon miệng nhớ!" Nó lại ngả ngớn cười, khoác vai Giang đi ra ngoài.

"Sơn Ca, hẹn gặp lại!"

Tôi vẫy tay tạm biệt hai người. Minh Khôi có mặt ở đây không khiến làm tôi bất ngờ. Vì sao ư? Vì tôi có nói qua cho nó biết tôi được ông ngoại đón về (nhưng đã giấu nhẹm chuyện tôi bỏ đi), cũng có nói chuyện qua video call vài lần. Và lần video call gần đây nhất, nó bô bô khoe rằng mình được ông ngoại tôi mời tham dự bữa tiệc.

Haizzz, tôi hơi sợ năng lực của ông ngoại rồi đấy. Cứ có chuyện gì dính dáng tới tôi, ông biết tuốt tuồn tuột mới ghê!

...

Tranh thủ đang nghỉ ngơi, tôi nhỏ nhẹ ăn nốt lượng thức ăn không nhiều ở trong đĩa. Đang hút vài ngụm nước ngọt cho xuôi đồ ăn vừa nuốt xuống, sự xuất hiện của một vị khách không mời làm tôi thấy không thoải mái.

"Hoàng Sơn Ca? Không đúng! Bây giờ phải gọi là Phan Hoàng My, Phan tiểu thư mới đúng!"

Một tràng vỗ tay dành cho những ai đoán đúng!

Các bạn đoán chính xác rồi đấy! Người vừa bước vào phòng không ai khác chính là chị gái xinh đẹp Veronica.

Tôi đặt ly nước nha đam lên mặt bàn kính, sửa lại tà váy và chỉnh tư thế ngồi thật nghiêm chỉnh quan sát chị ấy.

Vẫn là hình tượng gợi cảm và bỏng mắt của một người phụ nữ trưởng thành, chị mặc một chiếc đầm len ôm body siêu sang màu đỏ rượu. Vẻ ngoài khá giống so với lần đầu chúng tôi gặp nhau, điểm khác biệt duy nhất có lẽ là chị đã thay đổi kiểu trang điểm.

Veronica trang điểm theo kiểu Tây làm đánh bật vẻ đẹp quyến rũ vốn có. Chân mày cong vút theo hình vòng cung, lông mi cong và dài nhờ chuốt mascara kỹ càng. Chị đeo lens cùng màu mắt người phương Tây tạo thành đôi mắt to sâu hun hút. Những đường eyeliner tô đậm màu, sắc sảo được tạo hiệu ứng khói với phấn nhũ màu sáng. Và cả đôi môi dày căng mọng tô màu son nude gợi cảm.

Người đẹp như vậy... sao phải sợ không có đàn ông để ý đến mình?

"Em đã làm theo lời hứa, rời khỏi anh Vũ của chị... "

"Nhưng hiện tại người anh Vũ yêu là em, không phải là chị." Veronica lạnh nhạt ngắt lời tôi, chị tự nhiên ngồi xuống bên cạnh tôi.

Thái độ không thân thiện như hôm ở quán cafe cho lắm... một hồi chuông cảnh báo bỗng reo lên ở trong đầu tôi...

"Em... "

"Em không cần phải biện hộ, đó không phải là lỗi của em. Lỗi do chị, tại chị rời đất nước này quá lâu." Chị vẫn giữ vẻ lạnh lùng, xa cách trên mặt, vô cảm hỏi một câu khiến tôi chết điếng:

"Mà sao 10 năm trước em không chết quách đi trong vụ tai nạn đó? Tại sao để anh Vũ đón em về nuôi?"