Ông Anh Trai Nuôi Là Bựa Nhân

Chương 86: Quá khứ của anh (7)



Tôi lật tìm sách giáo khoa sinh học lớp 8, nếu nhớ không nhầm thì cuối năm nay em sẽ học những kiến thức căn bản liên quan đến sinh lý của con người. Mà nhìn phản ứng ngô nghê thế này thì chắc chưa xem qua chồng sách mới mua rồi. Tôi bắt em đọc qua một lượt và xem em phản ứng như thế nào.

Và đúng như tôi nghĩ, em đọc xong thẹn quá đòi đuổi tôi ra khỏi phòng. Nhìn cái mặt đỏ bừng bừng, tôi nhịn cười hỏi em không chịu tra trên mạng à?

Em có nhớ mình đã trả lời thế nào không?

Em nói, em hoảng quá nên cứ nghĩ mình mắc căn bệnh quái đản nào đó. Làm gì có đủ bình tĩnh để đi mở điện thoại lên xem.

Xong tôi lại hỏi, ở lớp học thêm học hè không có cô bạn gái nào trao đổi với em về vấn đề này à?

Em hồn nhiên trả lời: "Ở lớp em toàn chơi với con trai, có chơi với đứa con gái nào đâu mà biết!"

Câu trả lời này của em khiến tôi đang ngoác mồm ra cười không thể cười tiếp được nữa.

Ừ nhỉ? Tôi quên mất! Quên mất rằng em quá khác biệt so với những cô bé cùng trang lứa khác. Đi học toàn chơi với bọn con trai không à! Bắt chuyển sang chơi với con gái em lại kêu chơi với bọn nó chẳng thấy vui gì cả.

Tôi cũng đến ạ với em! Nếu cứ tiếp tục thế này, sẽ có ngày em của tôi đòi sang Thái Lan chuyển giới thì tôi biết tính sao đây!

Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng giờ những tín hiệu của một cô gái đã lần lượt xuất hiện trên người em rồi... thì tôi việc gì phải lo cô gái nhỏ của mình bị thiếu nữ tính nữa, có đúng không?

Tôi dặn em rằng lần sau có đến kỳ hãy tự túc chuẩn bị, không có tiền mua thì có thể bảo tôi đưa cho. Để tôi phải lóc cóc đi mua giúp em... muối mặt với cô bán hàng lắm.

Em hồn nhiên hỏi tại sao đàn ông con trai không được phép mua cái đó cho con gái. Tôi ậm ừ trả lời: "Không phải là không được phép. Nói đúng hơn là... đồ dùng cá nhân như thế này... bọn anh chỉ mua cho vợ, cho người yêu của mình dùng. Chứ người độc thân như anh mua về làm gì?"

Em hiểu ra, miệng thì cười rõ là tươi nhưng mặt cứ gian gian làm sao ấy. Chắc em đang thầm cười trong bụng chứ gì? Tôi biết tỏng rồi nhá!

Lại nói về vấn đề chọn bạn mà chơi, tôi có chút bất an. Hình như em không có khoảng cách nào khi chơi với lũ con trai thì phải. Nhìn em hết bá cổ rồi lại bá vai thằng Khôi khiến tôi bao phen nóng mắt. Em chẳng biết giữ kẽ hay gọi là giữ khoảng cách với một đứa con trai nào cả.

Đến lúc tôi góp ý, em lại vô tư bảo thế này: "Lũ con trai trong lớp có bao giờ coi em là con gái đâu mà đòi giữ kẽ!"

"..." Tôi cạn lời, không biết nói thế nào cho em hiểu.

Thời gian trôi nhanh, cô bé năm nào đã lột xác trở thành một cô gái nhỏ mới lớn. Những đường nét thanh tú và xinh đẹp trên gương mặt em dần được hình thành. Tôi tin, với nhan sắc và ngoại hình ấy... sẽ sớm thôi, thể nào cũng có đám con trai theo đuôi em về tới tận cổng cho mà xem.

Em càng lớn và xinh đẹp thì giữa anh em chúng ta lại càng xa cách. Tôi bận đi làm cả ngày, em cũng thế, cũng bận đi học ở trên trường cả ngày. Thậm chí đến tối muộn bố vẫn phải lóc cóc đèo em đi học thêm. Dần dần không còn thấy em thảnh thơi giống những năm học cấp hai nữa.

Kiến thức cấp ba nặng hơn rất nhiều, em biết tôi học giỏi các môn tự nhiên bèn giao hẹn: cứ hôm nào tôi không trực ca muộn và em không bận đi học thêm thì tôi sẽ kèm em học.

Tôi đồng ý ngay và luôn. Nhờ thế này mà mối quan hệ giữa chúng ta được cải thiện đáng kể, tôi còn nghĩ đây là chuyện tốt. Tại sao không lợi dụng nó để tôi có cơ hội gần gũi với em nhiều hơn?

Một thứ tình cảm mơ hồ, cấm kỵ và không nên có đang không ngừng nảy sinh trong tôi với tốc độ chóng mặt...

Chẳng biết từ bao giờ... tôi bắt đầu nhìn em bằng ánh mắt của một người đàn ông nhìn chòng chọc vào người phụ nữ của riêng mình...

Tôi hiểu, mình đã quên đi bóng ma của quá khứ... những ký ức mang tên cô gái Tăng Cẩm Khê ấy sớm nhạt nhòa trong tâm trí tôi và một hình ảnh khác đang dần thay thế vào đó. Rõ ràng là không nên, nhưng có nhiều lúc không đè nén được, tôi sẽ nắm tay em. Nhưng chỉ nắm hờ thôi, không dám nắm quá chặt vì tôi luôn biết rõ em còn nhỏ, nếu giờ vội vàng em sẽ hoảng sợ, xa lánh tôi thì sao?

Và chuyện dạy kèm này duy trì đến cuối năm em học lớp 11 thì có một vấn đề khác bất ngờ xảy đến.

Em nhìn thấy tôi khỏa thân!

Lại đúng lúc hạ thân tôi đang cương nữa!

Tôi... đã dọa sợ em rồi! Không cần nghĩ chắc mọi người cũng đoán ra được diễn biến tiếp theo của câu chuyện đúng không?

Em hoảng sợ và xa lánh tôi.

Tôi muốn cứu vãn tình hình nhưng có vẻ như... em không cho tôi cơ hội.

Và rồi... chúng tôi chính thức cạch mặt nhau từ đó.