Ông Anh Trai Nuôi Là Bựa Nhân

Chương 88: Quá khứ của anh (9)



Tôi không nghĩ rằng, em lại đi xem mắt với một thằng con trai khác đúng hôm diễn ra kế hoạch.

Em có biết, chiều hôm đó tôi đã tức điên thế nào khi trông thấy em nắm tay một thằng khác không?

Tôi đã rất tức giận và tỏ ra cộc cằn khi hai chòng mắt của mình phải chứng kiến cảnh tượng như thế. Tôi rất muốn bất chấp tất cả kéo tay em và cùng xông ra ngoài nhưng đã kìm lại được.

Đúng rồi, tôi quên mất rằng em ngô nghê và ngốc nghếch hơn bình thường so với người khác. Khi biết thông tin tôi sắp lấy vợ, trước đó em chẳng quan tâm gì cả, còn có tâm trạng đi ăn buffet hải sản với thằng Khôi nữa mới tức chớ.

Thời buổi này thanh niên dễ dàng làm thân với nhau như em và cậu chàng tên Giang như vậy à?

Hình như em rất thích cậu bạn này, tôi để ý thấy em ngồi toàn nói chuyện với cậu ta thôi.

Quá đáng hơn, em còn mời người vừa quen được mấy tiếng đồng hồ về nhà mình ăn cơm nữa.

Mọi thứ đã bị em làm chệch hướng so với kế hoạch ban đầu.

Tôi nên làm gì để biểu lộ tâm tình với em đây? Cưỡng ép thì không thể nào rồi, càng cứng rắn bao nhiêu thì càng nhận được sự phản kháng ngầm bấy nhiêu từ em.

Quá bất lực, tôi đã dùng chút rượu... và giả vờ nói chuyện với chị em Thanh một cách thân mật. Tất nhiên là mấy ly rượu cỏn con đó sao có thể làm tôi say được, tôi biết tửu lượng của mình tốt đến cỡ nào.

Nhân lúc mọi người ra về hết, tôi mượn rượu giả say ngồi ì trên bậc thềm không chịu đi. Tôi cảm thấy buồn bực và tủi thân ghê gớm nên đã hỏi em:

"Sơn Ca! Mày thích anh đi lấy vợ thế cơ à?"

Và câu trả lời sau đấy của em làm tôi giận run người. Em so sánh tôi với người ta, còn chê tôi già đầu từng này tuổi rồi mà mãi không chịu lấy vợ sinh con đẻ cái cho bố bế cháu. Ừ cháu thì sẽ có, nhưng tính sao giờ, tôi muốn bố bế con của chúng ta thì mới chịu cơ!

Em chẳng hiểu gì về tôi cả! Tôi nhõng nhẽo bắt em đưa về phòng, còn nhân cơ hội em không để ý đè lên người em cho bõ ghét!

Bị em đẩy xuống giường, tôi giả vờ mình đã ngủ say. Cố ý trong lúc em không phòng bị đã níu lấy tay em, tỏ tình với em.

Thế vậy mà cái đầu chậm tiêu của em lại không tinh tế một tí nào hết, cứ nghĩ là tôi đùa giỡn em. Không những thế còn động chân động tay sút một phát rõ đau vào chân tôi. Cú đó em sút đau thật đấy, mấy ngày sau đi làm tôi vẫn còn tập tễnh và thoa dầu đây này.

Để trả đũa, tôi nhổm dậy ôm lấy cơ thể mềm mại ấy của em, bàn tay lần mò xuống dưới xoa nắn hai bên đồi núi tôi đã khát khao từ lâu. Và bất giác, tôi đã nghiện cảm giác mềm mại đó...

Lần này, tôi bị em bóp cổ suýt chết thật. May mà có bố cứu cánh nếu không thì...

Bố chỉ nhẹ nhàng nói tôi đã làm quá trớn rồi. Ừm tôi công nhận, nhưng yêu một người mà cứ phải đè nén... thì thứ tình yêu đấy là một tình yêu thất bại. Chắc em không biết cảm giác đấy đã giày vò tôi hết ngày này đến tháng nọ nó như thế nào nhỉ?

Tôi đến gặp mặt gia đình của Thanh nhưng thực chất là vạch ra một kế hoạch khác cùng với Nhã - em gái cô ấy. Hai chị em nhà này tính tình khá dễ hợp tác, nếu sau này chinh phục em thành công tôi nhất định phải cảm ơn họ một tiếng.

Đến lúc về nhà, mọi cảm xúc của tôi như bùng nổ khi trông thấy cảnh tượng em ngại ngùng hôn má cái thằng em vừa mới quen không lâu. Tôi thật sự không tin vào mắt mình, hai người đã tiến tới một quan hệ thân mật hơn rồi ư?

Cả người tôi không ngừng run rẩy vì sợ hãi, sợ em bị người khác cướp mất. Cho nên... tôi đã làm ra hành động thiếu suy nghĩ...

Tôi cuồng nhiệt và ngấu nghiến đôi môi em...

Em là của tôi! Không ai được phép đưa em đi, kể cả cậu trai đó!

Trong đầu tôi chỉ văng vẳng mỗi hai câu nói này và cho đến khi bị em tát... tôi mới tỉnh táo trở lại.

Em càng tức giận hơn gấp bội khi tôi cúi xuống hôn cổ em... Nhưng em à! Anh đã chịu đựng đủ rồi! Em còn bắt anh chịu đựng đến khi nào nữa đây?

Sau vụ lộn xộn đó em ghét tôi hơn trước. Đằng nào em cũng ghét sẵn tôi rồi, ghét nhiều thêm chút nữa thì có tính là gì.

Ngay trong tối hôm đó tôi liên lạc với Nhã, nói rằng muốn thay đổi kế hoạch, phải làm gì đó thật táo tợn...

Vụ việc xảy ra tại khách sạn nọ là tôi và Nhã cố tình dàn xếp đó. Tôi muốn xem em còn có thể dửng dưng mãi không.

Nhưng ai dè... phản ứng của em gay gắt hơn tôi nghĩ. Em kinh tởm bụm miệng chạy vào nhà vệ sinh nôn thuốc nôn tháo... hành động giống hệt tôi của 10 năm trước...

Biết mình làm quá trớn, tôi nóng vội muốn dẹp hết mấy cái trò vặt vãnh này để giải thích kỹ càng cho em hiểu. Ấy vậy mà em không những không tin tôi mà còn xông đến sống chết đòi đánh tôi nữa.

Tôi chấp nhận đứng im mặc em đánh mình một trận, nhưng lại là cậu ta! Chính cậu ta chen vào giữa em và tôi hết lần này tới lần khác!