Ông Bố Bỉm Sữa Siêu Cấp

Chương 292: Giao công ty Điện tử Đông Giai cho Lâm Di Quân



“Anh ra nước ngoài làm gì vậy? Đi nước nào?” Nghe Lục Trần nói muốn ra  

nước ngoài, Lâm Di Quân đang cho Kỳ Kỳ ăn thì quay đầu lại hỏi.  

“Anh đi Myanmar, còn có một tuần nữa là tập đoàn đá thô Khai Thiên khai  

trương rồi, anh chuẩn bị cùng Đỗ Phi đi Myanmar để mua đá thô.”  Lục Trần  

nói.  

Nguồn cung đá thô của nhà họ Tả là hiệp hội đá thô Myanmar, còn của nhà  

họ Châu lại là hiệp hội đá thô bên Châu Phi.  

Châu Phi thì hơi xa, thế nên Lục Trần dự định đi Myanmar, tiếp sau đó mới đi  

Châu Phi.  

“Vâng!” Lâm Di Quân gật đầu, không nói gì nữa.  

“À đúng rồi, anh định điều chuyển Hạ Quân tới tập đoàn đá thô Khai Thiên  

trước, một mình em có thể quản lý được bên Điện tử Đông Giai không?”  

Anh trước đây chỉ để Hạ Quân tới tập đoàn đá thô Khai Thiên để giúp đỡ,  

nhưng anh phát hiện mấy người Đỗ Phi thực sự không có năng khiếu buôn  

bán, còn định điều động Hạ Quân trực tiếp đảm nhận chức vụ CEO của tập  

đoàn đá thô, còn mấy người như Đỗ Phi để “hư danh” là được.  

“Hai, cứ theo như anh nói đi!” Lâm Di Quân không hài lòng nói.  

Lục Trần mỉm cười, không nói gì thêm, Hạ Quân đã dẫn dắt Lâm Di Quân một  

thời gian dài như vậy, nhưng anh cũng tin rằng Lâm Di Quân nhất định có khả  

năng độc lập quản lý.  

“Anh sẽ chuyển 70% cổ phần của Điện tử Đông Giai sang tên em.” Lục Trần  

nhìn Lâm Di Quân, anh ấy đã nghĩ đến việc này trước đó nhưng vì phải che  

giấu danh tính của mình nên luôn chưa đề cập tới.  

Lâm Di Quân sửng sốt, khó hiểu nhìn Lục Trần, ấy thế mà hai mắt của Vương  

Tuyết lại sáng lên.  

Bà ta biết rõ trình độ phát triển của Điện tử Đông Giai, trước đây, mặc dù nó  

chỉ là một công ty hạng hai nhưng từ sau khi được Lục Trần mua lại, công ty  

này liên tiếp giành được những hợp đồng lớn có giá trị và công ty kỹ thuật Di  

Kỳ cũng hỗ trợ nghiên cứu sản phẩm mới, tạo ra giá trị thị trường của Điện tử  

Đông Giai là 1 tỷ tính đến thời điểm này.  

Không bao gồm 30% cổ phần của Hạ Quân, cho dù ngay bây giờ bán công ty  

đi, cổ phần của Lâm Di Quân có thể bán với giá 700 triệu đồng.  

Hơn nữa Vương Tuyết cũng hiểu rõ, dựa vào Công nghệ Di Kỳ, giá trị thị  

trường của Điện tử Đông Giai chỉ có ngày càng cao lên, sau này khi tung ra  

thị trường càng được giá.  

“Sao phải làm như thế?” Lâm Di Quân nhìn Lục Trần, không hiểu nổi ý nghĩ  

của anh ấy.  

Cô và Lục Trần là vợ chồng, từ trước đến nay cô chưa từng nghĩ đến việc Lục  

Trần “phát tài” rồi thì họ sẽ ra sao.  

Cô muốn quản lý Điện tử Đông Giai, chủ yếu là để rèn luyện năng lực của  

bản thân. Nếu không cô hoàn toàn có thể coi mình là “phú bà”, dựa vào xuất  

thân của Lục Trần, cho dù cô có phá cỡ nào, chắc chắn cô cũng không tiêu  

hết tiền của Lục Trần.  

“Thực ra ý của anh là muốn nhân dịp này để nâng cao tính tịch cực của em.  

Em đừng suy nghĩ quá nhiều!”  

Thấy Lâm Di Quân nhìn mình đầy nghi ngờ, Lục Trần mỉm cười giải thích:  

“Em nghĩ thử xem, nếu như anh chuyển cổ phần của công ty sang tên em, thế  

thì toàn bộ Điện tử Đông Giai sẽ là của em rồi, em sẽ tự điều hành công ty  

của chính em, có phải em sẽ càng có thêm động lực? Càng hoạt động tích  

cực hơn không?”  

Thực ra Lục Trần sắp xếp như thế này là vì anh đã có dự định của riêng  

mình.  

Ngộ nhỡ một ngày nào đó anh ấy gặp điều gì bất trắc hoặc công nghệ Di Kỳ  

bị tấn công tới phá sản thì cũng sẽ không khiến cho Lâm Di Quân trắng tay.  

Dù sao anh ấy cũng thấy cách nghĩ này có chút dư thừa  

Nhưng người sống trêи đời này, tất cả đều rất khó nói.  

Không sợ nguy cơ, chỉ sợ sơ sẩy!  

“Được rồi, dù sao anh cũng không thiếu chút cổ phần công ty Điện tử Đông  

Giai.” Lâm Di Quân gật đầu, không nghĩ nhiều nữa.  

Sang ngày thứ hai, Lục Trần cũng đi tới Điện tử Đông Giai, để luật sư chuyển  

nhượng cổ phần sang cho Lâm Di Quân, sau đó trực tiếp tuyên bố việc này.  

Mặc dù anh ấy không còn cổ phần ở Điện tử Đông Giai, nhưng Điện tử Đông  

Giai vẫn nằm dưới trướng Công nghệ Di Kỳ như cũ.  

Điều này giúp ích cho sự phát triển và tăng trưởng của Điện tử Đông Giai.  

“Anh Hạ, sau này anh không cần tới Điện tử Đông Giai nữa rồi, để Di Quân tự  

mình quản lý thôi!”  

Ở phòng làm việc của Hạ Quân, Lục Trần đã nói như vậy.  

“Được.” Hạ Quân gật đầu, tất cả lợi ích của anh ta đều dính chặt với Lục  

Trần, Lục Trần muốn điều chuyển mình đi, anh ta đương nhiên không còn  

cách nào khác.  

“Nhưng hiện nay anh vẫn chưa thể gia nhập vào công ty Công nghệ Di Kỳ.”  

Lục Trần nói.  

“Vậy vẫn nên đến tập đoàn đá thô Khai Thiên trước ư?” Hạ Quân gật đầu,  

Lục Trần nói thế, anh ta cũng cơ bản đoán ra được rồi.  

Khoảng thời gian này anh ta cũng thường xuyên tới tập đoàn đá thô Khai  

thiên, vì dù cho có là mấy người Đỗ Phi hay là Thủy Hử Tam Kiệt, họ đều  

thực sự không có năng lực gì.  

Nếu không phải nhờ anh ta làm được nhiều điều, đá thô Khai Thiên có khi  

qua mấy tháng nữa cũng không khai trương được.  

“Ừ, yên tâm, Lục Trần tôi từ trước đến nay không bạc đãi người có công, tôi  

đã chuẩn bị cho anh 10% cổ phần trong tập đoàn Khai Thiên rồi.” Lục Trần  

gật đầu.  

“Được.” Có cơ hội kiếm tiền thì tại sao không làm chứ, Hạ Quân cũng không  

khách khí nữa.  

Anh ta biết rõ giá trị thị trường của Khai Thiên, bây giờ chưa được khoảng  

500 triệu, hiện nay Lục Trần cho anh ta nhập cổ phần, tốn không nhiều tiền  

lắm.  

Đợi sau này giá trị thị trường tăng lên, thế thì giá trị 10% cổ phần sẽ tăng lên  

rất nhiều.  

Làm xong việc ở Điện tử Đông Giai, Lục Trần quay trở về.  

Khi về đến nhà, gia đình Vương Khải đã đợi anh ấy gần một tiếng đồng hồ  

trong biệt thự.  

“Tiểu Trần, cháu về rồi à!” Vương Khải đứng dậy đầu tiên, chào Lục Trần.  

Lục Trần hiện tại cũng có thể coi là một nhân vật lớn đứng nhất nhì Du Châu,  

trước mặt Lục Trần, gia đình Vương Khải lộ rõ vẻ mất tự nhiên.  

“Anh rể”  

“Anh rể”  

Vương Uyển và Hứa Kiệt cũng đứng lên chào.  

Bọn họ đã biết chuyện Lục Trần là ông chủ công ty Công nghệ Di Kỳ, đương  

nhiên không ai dám lỗ mãng.  

Nhớ lại những chuyện ngu ngốc mà mình đã làm khi gia đình Lục Trần đến  

huyện Kỳ Giang trước đây, Vương Uyển xấu hổ đến mức hiện rõ trêи mặt.  

Bây giờ trong thâm tâm cô đã phục rồi.  

Ngay từ đầu, cũng không phải Lục Trần muốn làm bẽ mặt nhà cô.  

Đều do bị nhà cô từng bước từng bước dồn ép.  

“Ừ, ngồi đi.” Lục Trần gật đầu, ngồi xuống chiếc sofa đối diện bọn họ.  

“Cậu làm xong bản kế hoạch chưa?” Lục Trần hỏi Hứa Kiệt.  

“Vâng, em làm xong rồi, anh rể, anh xem qua đi, thế này đã được chưa?” Hứa  

Kiệt vội vã đưa một tập tài liệu trêи bàn đưa cho Lục Trần.  

Thực ra, lần trước cậu ta vừa về đã đề cập với bố về việc này.  

Nhưng bố cậu ta không những không tin Lục Trần, còn nghĩ rằng Lục Trần sẽ  

“nuốt trọn chẳng để lại xương” cho nhà ông ta, thế nên chuyện này đã bị gác  

lại.  

Nhưng một tháng trước, sau sự việc thân phận của Lục Trần bị ba gia tộc lớn  

làm lộ ra, bố của Hứa Kiệt mới biết bản thân mình đã phạm bao nhiêu sai  

lầm, sau đó lại bảo Hứa Kiệt đến tìm Lục Trần lần nữa.  

Cứ tưởng tượng Lục Trần dám đầu tư 50 tỷ để xây dựng một công viên khoa  

học kỹ thuật cao cấp, thế thì người ta cần gì phải lăm le cái công ty nhỏ của  

nhà họ?  

Nói khó nghe một chút, cứ coi như Lục Trần “nuốt trọn” thì cũng chả bỏ dính  

răng.  

Sau khi hiểu ra điều này, bố của Hứa Kiệt lại bắt anh ta hoàn thành bản kế  

hoạch, sau đó lại bắt Vương Khải đi cầu cứu Lục Trần.  

“Bản kế hoạch này quá bình thường, nói thực thì nó không khiến tôi cảm thấy  

hứng thú một chút nào”!’  

Sau khi xem xong bản kế hoạch, Lục Trần đặt lại nó lên bàn.  

Hứa Kiệt và những người khác nghe xong lời của Trần Lục thì có chút thất  vọng.