Ông Bố Siêu Phàm (Ông Bố Bỉm Sữa Siêu Cấp)

Chương 452: Thần Châu Thiên Cung rời đi



Tại trung tâm điều khiển, đám người Đinh Đại Thành đang tự mình theo dõi tín hiệu phát sóng trực tiếp từ máy bay không người lái.

Công nghệ máy bay không người lái của Công nghệ Di Kỳ đứng đầu thế giới, đặc biệt là kỹ thuật tàng hình, hiện tại không có bất kì rađa của quốc gia nào có thể phát hiện được nó.

Hơn nữa vào thời điểm này, sự chú ý của các quan chức cấp cao trên toàn thế giới đều đặt trên phi thuyền Thần Châu Thiên Cung, cũng không có ai nghĩ rằng máy bay không người lái của Công nghệ Di Kỳ đang giám sát nhất cử nhất động của bọn họ.

Lúc này, thông qua hình ảnh máy bay không người lái truyền đến, chỉ nhìn thấy cửa trên nóc phi thuyền Thần Châu Thiên Cung đã mở ra, lộ ra toàn bộ diện mạo của Thần Châu Thiên Cung.

Theo dữ liệu cho thấy, phi thuyền Thần Châu Thiên Cung với tổng chiều dài 2.100 mét, rộng 524 mét và cao 20 mét, là phi thuyền vũ trụ lớn nhất mà con người tạo ra.

Phi thuyền này đã tập hợp vật lực, nhân lực và tài chính của hơn 100 quốc gia trên thế giới, sẽ là hy vọng cuối cùng của nhân loại.

Lúc này Lục Trần dẫn theo Vu Quang Chính đến, chỉ vào màn hình, ra hiệu Vu Quang Chính nhìn trước.

"Đây là?" Vu Quang Chính nhìn thấy phi thuyền Hiệu Thiên Cung Thần Châu đang chuẩn bị cất cánh, kinh ngạc hỏi.

Không có ai trả lời ông ta, bởi vì lúc này mọi người đều đang tập trung nhìn vào màn hình.

Trên màn hình phát ra một tiếng động lớn, đó là dấu hiệu cho thấy động cơ tổng hợp hạt nhân có thể điều khiển được đánh lửa.

Phi thuyền lớn như vậy, nếu nó muốn thoát khỏi lực hút của trái đất và bay vào vũ trụ, chỉ có một động cơ tổng hợp hạt nhân có thể điều khiển được.

Sau vài giây, mọi người đều nhìn thấy đồ vật khổng lồ trên màn hình đột nhiên từ dưới đất bay lên, xung lực cực lớn của phản ứng tổng hợp hạt nhân có thể điều khiển khiến toàn bộ phi thuyền lao lên bầu trời, càng lúc càng nhanh. Nó di chuyển khỏi trái đất với tốc độ nhanh và nhanh chóng trở thành một chấm nhỏ trên màn hình.

"Đây là phi thuyền vũ trụ sao?" Vu Quang Chính kinh ngạc nói.

"Đúng vậy, đây chính là hy vọng cuối cùng của nhân loại, được gọi là phi thuyền Thần Châu Thiên Cung, tất cả các quan chức cấp cao của hơn 100 quốc gia đều đang trên đó, họ đem theo niềm hy vọng cuối cùng của nhân loại rời khỏi trái đất." Lục Trần nói.

"Đây, đây..." Vu Quang Chính dường như vẫn còn chút khó tin, ông vội vàng rút điện thoại gọi cho một người quen ở thủ đô, nhưng gọi bao nhiêu cuộc thì đều tắt máy.

Thân hình ông lảo đảo, sắc mặt toát lên vẻ phẫn nộ tột cùng.

Hiển nhiên, cho dù là ai, khi lần đầu tiên biết được mình bị cấp trên bỏ rơi cũng đều khó mà chấp nhận được sự thực này.

"Lục, Lục tổng, các cậu có thể giải mã được virus D đúng không?" Vu Quang Chính ngẩng đầu nhìn Lục Trần.

Lục Trần lắc đầu.

"Nhân loại chúng ta cứ như vậy mà bị diệt vong sao?" Vu Quang Chính lộ vẻ không cam lòng.

Lục Trần vẫn lắc đầu, nói: "Tôi không biết, nhưng trước khi hàm lượng oxy dưới 19%, phi thuyền của tôi có thể rời khỏi trái đất, bất kể tương lai ra sao, không cần biết con người chúng ta có cơ hội sống tiếp sau khi rời trái đất hay không. Nhưng có thể sống thêm được một khoảng thời gian, còn tốt hơn ở lại đây đợi chết có đúng không?"

"Đúng, cho dù như thế nào, chúng ta cũng phải đi vào vũ trụ một lần, cho dù cuối cùng tất cả đều chết trong vũ trụ, cũng còn tốt hơn ở lại đây nghẹt thở mà chết gấp trăm lần!" Vu Quang Chính vội vã gật đầu.

"Vậy tư lệnh Vu hiểu nguyên nhân tôi đưa ông đến đây rồi chứ." Lục Trần nói.

"Ừm, lúc này thế giới đã lâm vào cục diện mất trật tự, chỉ cần truyền đi thông tin các quan chức cấp cao trên toàn thế giới bỏ lại người dân rời khỏi trái đất, chỉ cần thông tin không có cách nào giải mã virus D bị rò rỉ, thì toàn thế giới sẽ xảy ra cuộc bạo loạn trước nay chưa từng có trong lịch sử. Đặc biệt bạo loạn trong quân đội, mới là điều đáng sợ nhất." Vu Quang Chính nhấn mạnh.

"Đúng vậy, giấy không gói được lửa, sẽ không lâu nữa, có lẽ là đêm nay, cùng lắm là ngày mai, tin tức này nhất định sẽ lan truyền khắp thế giới, và chậm nhất là ngày mai, thảm họa của cả nhân loại nhất định sẽ xảy ra. Cho nên, tôi cần tư lệnh Vu ngay tối nay đưa tất cả các loại vũ khí, tên lửa của quân khu Tây Nam đến Viện khoa học công nghệ." Lục Trần gật đầu nói.

Quân khu Tây Nam bao gồm rất nhiều loại tên lửa tiên tiến, còn có những 6 thế hệ máy bay chiến đấu.

Mặc dù vũ khí hạt nhân chắc chắn đã bị các quan chức cấp cao mang đi toàn bộ, nhưng các loại tên lửa được bố trí xung quanh chắc chắn vẫn còn.

Một khi bạo loạn xảy ra, tất cả đều có khả năng xảy ra.

"Đây là nhiệm vụ vô cùng to lớn, nhưng Lục tổng yên tâm, cho dù không thể đem toàn bộ vũ khí cỡ lớn chuyển đến đây, tôi cũng nhất định nghĩ cách hủy diệt toàn bộ!" Vu Quang Chính gật đầu thật mạnh, ánh mắt tràn đầy kiên định.

"Đúng rổi, tôi chỉ cho ông 1000 người, ông tự mình sắp xếp." Lục Trần nói.

Vu Quang Chính gật đầu, sau đó quay người đi ra khỏi phòng điều khiển.

Ông ta ngẩng đầu nhìn lên trời, bầu trời không một gợn mây, ánh mặt trời nóng rát.

Ông ta hít sâu một hơi, liền đi về phía máy bay trực thăng.

Lục Trần có thể cho ông ta số lượng 1.000 người, là rất xem trọng ông ta, những người này cũng đủ để đến quân khu Tây Nam thành phố Xuyên Đô hoàn thành nhiệm vụ.

Đương nhiên, trước khi đến Xuyên Đô, ông còn phải sắp xếp đưa người nhà đến Viện khoa học công nghệ, mang toàn bộ vũ khí của quân khu Du Châu đến đây.

Thời gian rất gấp, Vu Quang Chính chỉ hy vọng những tin tức này đừng bị lộ ra trước ngày mai.

Sau khi Vu Quang Chính rời khỏi, Lục Trần liền mở cuộc họp video với những giám đốc điều hành biết rõ nội tình.

"Vương Duy, bây giờ có bao nhiêu người đến Viện khoa học công nghệ, đã thống kê được chưa?" Lục Trần nhìn màn hình của Vương Duy.

Quân đội có 21.125 nhân viên an ninh, nhân viên của công ty và các thành viên trong gia đình của họ có tổng cộng 30.287 người, bằng một nửa con số 100.000 của chúng ta.” Vương Duy nói.

Các nhân viên trong công ty anh, bao gồm các nhân viên chính của Phòng Thương mại và gia đình của họ, các cầu thủ đội bóng cùng người nhà, có thể nói là, hiện nay tất cả số người đang ở

Viện khoa học công nghệ tổng cộng là hơn 51.000 người.

Phi thuyền của Lục Trần có thể chứa khoảng 130.000 người, nhưng anh chỉ dự định đưa 100.000 người ra khỏi trái đất.

Vì năng lượng của phi thuyền vũ trụ có hạn nên nó sẽ tiêu tốn nhiều nguyên liệu và năng lượng hơn, nếu tăng thêm 1.000 người thì rất khó tính toán.

"Vậy đối với 50.000 người còn lại, các anh có đề nghị gì không? Lục Trần lại hỏi.

"Lục tổng, với 50.000 người còn lại tôi cảm thấy chúng ta chỉ có thể dành cho nhân tài kỹ thuật, anh phải biết rằng, trong vũ trụ, con người bình thường hoàn toàn là gánh nặng, nhưng nhân tài kỹ thuật lại có thể là niềm hy vọng cứu vớt được các khủng hoảng khác nhau. Đối với chúng ta mà nói, vũ trụ là điều mới mẻ, chúng ta không biết đến khi nào có thể tìm thấy hành tinh sống thích hợp, hơn nữa dựa vào kỹ thuật bây giờ của chúng ta, đám người chúng ta khó có thể tìm được hành tinh sống thích hợp." Đinh Đại Thành nói.

“Ừm, tôi đồng ý với ý kiến của giám đốc Đinh.” Lục Trần gật đầu nói.

"Tôi cũng đồng ý."

"Tôi cũng đồng ý."

Những người khác cũng thi nhau gật đầu.

"Lục tổng, tôi có chút ý kiến về việc chọn lựa 50.000 nhân tài kỹ thuật còn lại."

Lúc này, Trần Sơ Nhiên đột nhiên nói.