Sau khi rời khỏi Trái Đất, tất cả mọi người mới phát hiện ra khi gặp phải rất nhiều khó khăn đều có một cảm giác bất lực.
Cái cảm giác này phải nói như thế nào nhỉ.
Giống như một người luôn dựa dẫm vào bố mẹ, đột nhiên phải rời xa vòng tay của bố mẹ để tự lập, ra ngoài lang bạt kiếm sống vậy, khi phải đối mặt với những khó khăn đều có một cảm giác bó tay chịu trói.
"Các vị, dựa theo sự quan sát và phân tích của chúng ta, chúng ta vẫn còn một cơ hội cuối cùng, đó chính là khai thác và sử dụng vệ tinh Titan."
Trong lúc mọi người đang có chút tuyệt vọng thì Đinh Đại Thành đột nhiên nói.
"Vệ tinh Titan? Vệ tinh thứ 6 của sao Thổ sao?" Có người hỏi.
"Đúng vậy." Đinh Đại Thành bấm nút trên điều khiển, màn hình hiện ra ảnh của vệ tinh Titan và các loại tư liệu khác.
"Dựa trên sự phân tích của chúng tôi, vệ tinh Titan có nguồn tài nguyên phong phú, chúng ta có thể đến đó để tiến hành khai thác thu thập trên quy mô lớn, sau đó rồi mới rời khỏi hệ mặt trời." Đinh Đại Thành nói.
"Ừ, cho nên lần này thành hay bại cũng phải xem trên vệ tinh Titan có hay không những sinh vật ngoài hành tinh mà chúng ta đã chiến đấu cùng." Lục Trần tiếp lời nói.
"Đương nhiên, khai thác vệ tinh Titan chắc chắn cũng có những nguy hiểm, mặc dù dựa trên tất cả những tư liệu chúng tôi nắm được cho thấy trên vệ tinh Titan không có bất cứ sự sống ngoài hành tinh nào tồn tại. Nhưng thông qua chuyến đi sao Hỏa vừa rồi, tôi tin chắc mọi người sẽ không dựa trên những tư liệu bên ngoài về các hành tinh này để đưa ra những phán đoán chắc chắn nữa. Cho nên bây giờ mọi người hãy bỏ phiếu có đi vệ tinh Titan khai thác hay không." Lục Trần lại nói.
Mọi người đều im lặng một lúc, nhưng nghĩ đến việc phi thuyền Hi Vọng không được bổ sung nguyên liệu, vậy thì chỉ có thể chuyển động một vòng quanh hệ mặt trời, cuối cùng sẽ tiêu hao hết sạch năng lượng, tất cả nhân loại đều sẽ phải chết trên phi thuyền này.
Cho nên chỉ im lặng vài phút rồi gần như tất cả mọi người đều tán thành việc đi khai thác vệ tinh Titan, bởi vì quả thực đó là hi vọng cuối cùng của nhân loại rồi.
"Được, vậy quyết định thế đi, mục tiêu tiếp theo, vệ tinh Titan, mặc cho có những nguy hiểm và hi sinh như thế nào, chúng ta đều bắt buộc phải chinh phục được nó." Lục Trần đập tay quyết định.
"Vậy thì với tốc độ hiện tại của phi thuyền chúng ta phải mất bao lâu nữa mới tới vệ tinh Titan?" Đột nhiên có người hỏi.
"Toàn lực di chuyển thì cũng rất nhanh, bởi vì tốc độ nhanh nhất của Hi Vọng bây giờ có thể lên tới 0,4 lần tốc độ ánh sáng, nhưng như vậy sau khi chúng ta tới được vệ tinh Titan thì căn bản chẳng còn lại bao nhiêu năng lượng.
Cho nên chúng tôi dự định sẽ để tốc độ giảm xuống còn 1 tuần nữa sẽ tới vệ tinh Titan, như vậy chúng ta có thể lợi dụng chiếc dây cung là lực hấp dẫn của sao mộc để tăng tốc một lần, có thể giảm bớt được tiêu hao năng lượng khá lớn.
Ưu điểm khi làm như vậy là nếu như chúng ta có khai thác thất bại vệ tinh Titan thì vẫn còn một cơ hội cuối cùng đó là vẫn còn đủ nguồn năng lượng để bay tới vành đai Kuiper, rồi xem xem có thể gặp được vài hành tinh hoặc tuệ tinh nhỏ có chứa nguồn năng lượng khoáng sản lớn ở vành đai Kuiper hay không.
Đương nhiên việc này hoàn toàn hoàn toàn phải xem có gặp may mắn hay không, bởi vì hiện tại chúng ta vẫn còn rất lạ lẫm với vành đai Kuiper." Đinh Đại Thành nói.
Mọi người đều gật đầu, là những nhân vật cấp cao của viện khoa học trước đây, bọn họ đương nhiên cũng không phải là những tay mơ, cũng có những hiểu biết nhất định về vành đai Kuiper.
Cái gọi là vành đai Kuiper này là một khu vực hình đĩa rỗng với các thiên thể dày đặc trong hệ mặt trời nằm ngoài quỹ đạo của Sao Hải Vương (cách mặt trời khoảng 30 AU), gần mặt phẳng hoàng đạo.
Cũng chính là rìa của hệ mặt trời.
Nó được đưa ra dựa trên quan điểm của nhà thiên văn học người Ireland trên Trái Đất trước đây Gerald Kuiper (GPK).
Tất nhiên, sau nhiều năm nghiên cứu, người ta đã chỉ ra rằng Vành đai Kuiper chứa đầy các vật thể băng giá nhỏ bé, đó là tàn tích của tinh vân Mặt trời nguyên thủy và là nguồn gốc của các hiện tượng sao chổi chu kỳ ngắn.
Theo lý mà nói thì chắc sẽ có nhiều nguồn tài nguyên khoáng sản.
Nhưng đó cũng chỉ là trên lý thuyết.
Những tài nguyên khoáng sản này cũng không phải dễ dàng khai thác sử dụng.
Cho nên, lần này con người chỉ còn cơ hội đến vệ tinh Titan để thực hiện việc tiếp viện nhiên liệu mà thôi.
Sau khi cuộc họp kết thúc, Lục Trần trở về nghỉ ngơi, anh thật sự quá buồn ngủ rồi.
Những việc khác do nhà khoa học Đinh Đại Thành hoàn thành nốt.
Ví dụ như chế tạo các vệ tinh nhân tạo quanh vệ tinh Titan như vệ tinh liên lạc, khí tượng, quan sát v.v.
Bước đầu sắp xếp chuyến đi này, bọn họ dự định sẽ tạo 28 vệ tinh nhân tạo bay quanh để giám sát theo dõi vệ tinh Titan trên toàn bộ các phương diện khí hậu, sau đó cho xe thăm dò và người máy đi khảo sát thực địa trước, rồi mới cử khoảng 10 đội tiền trạm đi kiểm tra thực địa.
Cuối cùng sau khi xác định được vệ tinh Titan hoàn toàn an toàn thì mới bắt đầu điều động công nhân quy mô lớn xuống để khai thác.
Lục Trần ngủ một giấc 17 tiếng đồng hồ, sau khi tỉnh dậy anh đi tắm, Lâm Di Quân đi nấu cơm.
"Bố." Kỳ Kỳ đang đọc sách thấy Lục Trần đi từ trong phòng ra liền chạy tới.
Quay qua quay lại Kỳ Kỳ đã 10 tuổi rồi, nếu như còn ở trên Trái Đất thì đã vào lớp 5 lớp 6 rồi.
"Dạo này con học vẫn tốt chứ." Lục Trần xoa đầu con gái, nhẹ nhàng cười.
"Vâng ạ, à bố, con nghe mẹ nói, mục tiêu tiếp theo của tàu Hi Vọng chúng ta là sẽ tới vệ tinh Titan, vệ tinh Titan đó cũng to như Mặt Trăng sao ạ?" Kỳ Kỳ tò mò hỏi.
Vấn đề này hôm qua cô bé cũng hỏi qua mẹ mình Lâm Di Quân, nhưng Lâm Di Quân bình thường không chú ý đến vũ trụ không gian, cho nên khi cô bé hỏi thì cô cũng không biết.
"Ừ, vệ tinh Titan còn to hơn cả Mặt Trăng, nó là vệ tinh to thứ 2 trong hệ mặt trời, đường kính là 4828 nghìn mét, đường kính của Mặt Trăng là 3476 nghìn mét." Lục Trần đi đến ngồi xuống sofa rồi nói.
"Vậy vệ tinh lớn nhất trong hệ mặt trời là vệ tinh nào ạ?" Kỳ Kỳ lại hỏi.
"Là Ganymede, đường kính là 5262 nghìn mét." Lục Trần cười trả lời.
"Con nghe ông Vân nói, sao Mộc cách chúng ta gần nhất, hơn nữa vệ tinh sao Mộc còn là vệ tinh lớn nhất, vậy sao chúng ta không tới sao Mộc để tiếp viện nhiên liệu ạ?" Kỳ Kỳ tò mò nhìn Lục Trần hỏi.
"Bởi vì trên sao Mộc không có năng lượng mà chúng ta cần, hơn nữa từ trường trên sao Mộc không ổn định, có thể ảnh hưởng đến tính ổn định của hệ thống phản trọng lực, cho nên chúng ta mới đi vệ tinh Titan." Lục Trần vẫn rất nhẫn nại giải thích cho cô bé.
Càng lớn những điều mà Kỳ Kỳ hiểu được càng ngày càng nhiều, những thứ thắc mắc cũng ngày một nhiều lên, hoàn toàn là một bé cưng có một ngàn lẻ một câu hỏi vì sao.
Đây chủ yếu cũng là do hai năm trở lại đây Lục Trần quả thực quá bận rộn, không có nhiều thời gian để ở bên cạnh con, còn cho dù nhà bà ngoại Kỳ Kỳ hay là Lâm Di Quân và ông Vân cũng đều rất khó khăn trả lời được những câu hỏi kỳ quái của Kỳ Kỳ.
Kỳ Kỳ rất tò mò với vũ trụ bao la, mặc dù mới chỉ 10 tuổi thôi nhưng mỗi tối cô bé đều tự mình quan sát bầu trời qua kính viễn vọng, cho nên tất cả những câu hỏi tại sao của cô bé căn bản đều có liên quan đến vũ trụ tinh không.
Trong lúc hai bố con một người hỏi một người trả lời thì Lâm Di Quân đã nấu cơm xong rồi.
"Hôm nay khi em đi dạo ở tầng 3 nghe được rất nhiều người đang thảo luận về vấn đề bồi thường cho những binh sĩ đã hi sinh, bây giờ mọi người đều rất lo lắng tân chính phủ liệu có bồi thường cho những người nhà của những binh sĩ đã hi sinh hay không." Trong lúc ăn cơm, Lâm Di Quân nói.