Bây giờ đang là buổi tối lúc tàu Hi Vọng đi ngủ, nhưng sau khi nhận được tin, tất cả những lãnh đạo cấp cao vẫn ra khỏi ổ, lần lượt đi đến phòng họp.
Một số người vẫn còn đang ngái ngủ.
Lục Trần ngồi trên ghế chủ tịch, đưa mắt nhìn mọi người.
Bấy giờ mới nói: “Tôi tin là mọi người đang ngủ thì bị dựng dậy, chắc chắn sẽ không cảm thấy thoải mái.
Có điều việc này chúng tôi không quyết được, đang lúc cấp bách, mới gọi mọi người đến lúc nửa đêm thế này.
Tôi nói thẳng luôn nhé, bất luận các anh lúc trước có tin hay không, dù sao chúng ta cũng đang sinh tồn trong dải ngân hà, nơi có các nền văn minh ngoài hành tinh tồn tại.
Hơn nữa, nền văn mình ngoài hành tinh còn lớn mạnh hơn nền văn minh của chúng ta quá nhiều.”
“Há!”
Mọi người sửng sốt hô lên, ai nấy mặt đều lộ rõ vẻ kinh ngạc.
Mặc dù mọi người vẫn luôn nghi ngờ trong vũ trụ, thậm chí là trong dải ngân hà có nền văn minh ngoài hành tinh tồn tại.
Nhưng từ trước đến giờ đều chưa được chứng thực.
Cho nên, việc trong vũ trụ có hay không có nền văn minh ngoài hành tinh, vẫn chỉ là một dự đoán.
Không ngờ hôm nay hạm trưởng Lục Trần của bọn họ, lại có thể chắc chắn khẳng định là có nền văn minh ngoài hành tinh, hơn nữa còn cao cấp hơn nền văn minh của nhân loại.
“Vậy thưa hạm trưởng, ý của anh là các nhà thiên văn học của chúng ta có phát hiện gì mới sao?” Vương Duy hỏi.
“Đúng vậy, chúng ta phát hiện ra một đống phế tích, là phế tích của một đội chiến hạm vũ trụ.”
Lục Trần vuốt tay một cái, màn hình ba chiều mở ra, một tấm ảnh hiện lên rõ nét.
“Từ tấm ảnh được chụp lại chúng ta có thể nhìn thấy, ở nơi cách chúng ta khoảng 5 ngày hành trình bay, có một vành đai phế tích của chiến hạm vũ trụ bao phủ lấy một phạm vi khoảng hàng trăm nghìn ki-lô-mét.”
Chúng ta có thể nhìn thấy rõ, chỗ chiến hạm vũ trụ này đã bị vỡ tan nát, mảnh vỡ nhỏ nhất không quá vài cen-ti-mét hoặc mấy chục cen-ti-mét, mảnh to nhất còn to hơn cả tàu Hi Vọng của chúng ta.”
Tấm ảnh này là do vệ tinh cự li gần chụp lại, độ rõ nét rất cao.
Mọi người nhìn tấm ảnh, vẻ mặt và ánh mắt càng lúc càng kinh ngạc.
Từ trong bức ảnh, bọn họ có thể cảm nhận được sự khủng bố của chiến hạm này.
Cho dù là đã bị vỡ ra làm nghìn mảnh, nhưng vẫn có thể cảm nhận được sự khủng bố và công nghệ đỉnh cao, khoa học kỹ thuật của con người hiện nay căn bản không thể so bì được.
Tất cả mọi người đều dấy lên một cảm giác tuyệt vọng.
Nếu như phi thuyền ngoài hành tinh này trước đây mà tấn công Trái Đất, thì Trái Đất đã sớm diệt vong rồi.
“Tôi không phải nhà khoa học, không phải học giả, thậm chí đến nghiên cứu sinh cũng không phải, mặc dù tôi là hạm trưởng, nhưng tôi vẫn muốn nghe ý kiến của mọi người...”
“Trước mắt, phân tích từ tấm ảnh này, hiển nhiên là chiến hạm ngoài hành tinh này mạnh hơn khoa học kỹ thuật của chúng ta quá nhiều, chúng ta muốn phát triển đến cấp bậc này, có thể sẽ phải mất mấy chục đến mấy trăm năm.
Cho nên, ý kiến của tôi và viện khoa học là như nhau, chúng tôi muốn kiểm tra chiến hạm ngoài hành tinh này, học hỏi kỹ thuật công nghệ của bọn họ.
Nếu như nắm được kỹ thuật công nghệ của bọn họ, không nghi ngờ gì, nền khoa học công nghệ của nhân loại chúng ta chắc chắn sẽ có thể vượt lên trước một bước lớn.
Nhưng đồng thời chúng tôi cũng không biết gì về chiến hạm ngoài hành tinh này, cho nên, sẽ có nguy hiểm gì, chúng tôi vẫn chưa nắm được.
Thậm chí, chúng tôi cũng không biết liệu nó có mang đến cho tàu Hi Vọng một đả kích mang tính diệt vong hay không.
Vậy thì bây giờ, tôi muốn nghe ý kiến của mọi người.”
Lục Trần nhìn mọi người một lượt, nhiêm túc mà kiên định nói.
Cả phòng họp đều trầm lắng, việc này liên quan đến sự an toàn của toàn nhân loại, cho nên không có ai dám tùy tiện phát biểu.
Mọi người đều là người thông minh, là những tinh anh có chỉ số IQ cực kỳ cao.
“Giáo sư Đinh, tôi hỏi anh một chút, các anh có biết hàm lượng kỹ thuật của đội chiến hạm vũ trụ ngoài hành tinh này không? Cũng chính là nói, nếu như chúng ta mạo hiểm đặt chân xuống chiến hạm này, có bao nhiêu khả năng sẽ gây ra sự diệt vong cho tàu Hi Vọng?”
Tạ Vĩ Hào trầm tư một lúc, đặt câu hỏi đầu tiên cho Đinh Đại Thành.
“Câu hỏi này của ông tôi không trả lời được, bởi vì chúng ta mới phát hiện ra nó là tàn tích của một đội chiến hạm ngoài hành tinh, chúng ta chẳng biết gì về tình hình bên trong nó cả.
Có điều nếu như chúng ta có ý định đặt chân xuống đó, thì đương nhiên phải lấy một số tàn tích xung quanh nó về để nghiên cứu phân tích.
Chỉ sau khi có được thật nhiều số liệu, mới có thể cử người đi.
Chúng tôi đương nhiên không thể vì thu hoạch kỹ thuật công nghệ cao cấp, mà khiến cho toàn bộ tàu Hi Vọng rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục được.” Đinh Đại Thành lắc đầu nói.
Mọi người gật đầu, lời của Đinh Đại Thành không tán thành cũng không phản đối, mà lại rất hợp lý.
Là một nhà khoa học, dưới sự mê hoặc của kỹ thuật công nghệ mà vẫn có thể giữ được lý trí tỉnh táo, đây chính là dáng vẻ của một nhà khoa học chủ chốt mà nhân loại cần.
Nghe đâu có rất nhiều nhà nghiên cứu khoa học đều bị điên.
Đều là loại cố chấp một cách biến thái.
Trong thế giới của bọn họ chỉ có những hạng mục nghiên cứu của bọn họ.
Mục tiêu mà bọn họ theo đuổi, chỉ có những kỹ thuật công nghệ tiên tiến không ngừng tiến hóa.
Nhưng Đinh Đại Thành có thể lý trí tỉnh táo như vậy, khiến cho rất nhiều người có cái nhìn khác về các nhà khoa học.
Con người chính là một thể mâu thuẫn như vậy đấy.
Một mặt thì hi vọng các nhà khoa học không ngừng cải thiện cuộc sống cho bọn họ.
Mặt khác thì lại lo lắng các nhà khoa học quá cố chấp mà gây ra họa gì đó.
Ví dụ như virus D trên Trái Đất ngày trước.
Nếu như không phải có một số nhà sinh hóa học cố chấp đến biến thái đi nghiên cứu, thì đã không gây ra họa diệt vong cho Trái Đất.
“Giáo sư Đinh, tôi muốn hỏi một chút, trong số những chiến hạm ngoài hành tinh này, liệu có còn cái nào còn nguyên vẹn không? Ý của tôi không phải là để chúng ta chiếm cứ và sử dụng, mà ý của tôi là…”
Nói đến đây, biểu cảm của Đỗ Phi có chút dữ tợn, anh ấy nói:
“Ý tôi là, sinh vật ngoài hành tinh có khi nào vẫn còn sống không, có khi nào bọn chúng vẫn đang điều khiển một chiến hạm nào đó, có khi nào bọn chúng tấn công chúng ta không!
Câu hỏi này là cần thiết, chỉ khi nào cho chúng tôi được câu trả lời, thì chúng tôi mới có thể quyết định xem có cử đội ngũ đi thăm dò chiến hạm ngoài hành tinh hay không.”
“Đúng thế, câu hỏi này của Đỗ tư lệnh rất quan trọng. Ngoài những câu hỏi phía trên kia, tôi cũng có một vài câu hỏi nữa.”
Phó tư lệnh quân đội Vu Quang Chính đưa ra câu hỏi: “Đó chính là những chiến hạm vũ trụ ngoài hành tinh khổng lồ này, bọn chúng đến từ đâu, và đang đi về đâu?
Là lí do gì đã khiến cho những chiến hạm vũ trụ này trở thành một đống phế tích, là từ một nơi xa trôi dạt về đây, hay đây là nơi chúng bị hủy diệt? Là tai nạn vũ trụ? Tinh thể khủng bố? Hay là…”
Sau cùng Vu Quang Chính nói nhấn mạnh từng chữ một: “Bị tập kích bởi một nền văn minh khác?”
Đinh Đại Thành đang cân nhắc câu hỏi của Đỗ Phi và Vu Quang Chính.
Lục Trần nghĩ một hồi rồi nói: “Nghi hoặc của hai vị tư lệnh, thực ra cũng chính là nghi hoặc của tôi, bởi vì chúng ta chỉ mới biết đó là phế tích của chiến hạm ngoài hành tinh ngay trước buổi họp này mà thôi.”