Lịch sử nhân loại hai mươi năm (Tính từ năm nhân loại rời khỏi Trái Đất là năm đầu tiên)......
Từ sau khi con người đến được địa cầu mới hành tinh Proxima Centauri b, thời gian thấm thoắt đã được ba năm rồi, cũng đã được một năm sau khi phát hiện ra mảnh vỡ của sao Neutron.
Đồng thời phi thuyền vũ trụ Observer cũng đã xuất phát được một năm rồi.
Phi thuyền vũ trụ Observer là một tàu corvette của phi thuyền Hi Vọng.
Đầu tiên là xoay quanh hành tinh Proxima Centauri b để tăng tốc, tiếp theo là dựa vào lực hấp dẫn của hằng tinh để tăng tốc, cuối cùng khiến tốc độ của phi thuyền vũ trụ Observer gần đạt đến tốc độ ánh sáng rồi tiến vào hành trình nhảy vọt.
Bởi vì mảnh vỡ sao Neutron quá nhanh, đã gần với vận tốc ánh sáng rồi, cho nên trong thời gian một năm thực hiện hành trình nhảy vọt, phi thuyền Observer trên thực tế đã không còn cách quá xa sao Neutron nữa rồi.
Lúc này để quan sát tốt hơn mảnh vỡ sao Neutron, tàu Observer không thể không ra khỏi hành tình nhảy vọt, hơn nữa cũng phải giảm tốc độ xuống chỉ còn 0.8 lần so với tốc độ ánh sáng.
"Thế nào rồi Kỳ Kỳ? Phi thuyền Observer vẫn có thể chịu được phạm vi trọng lực của sao Neutron chứ?" Từ Kinh nhìn Kỳ Kỳ dẫn theo một nhóm nhà khoa học cùng nhân viên nghiên cứu hí hoáy đùa nghịch một số thiết bị thăm dò ở đây, cuối cùng cậu ta cũng không nhịn được mà hỏi.
Cậu ta ghi nhớ lời của Lục Trần từng giờ từng khắc, cho dù thế nào cũng không thể để nguy hiểm cận kề.
Mà càng gần mảnh vỡ sao Neutron, chắc chắn càng nguy hiểm.
Cho nên cậu ta phải tuyệt đối giữ tỉnh táo và cảnh giác.
Là con gái của Lục Trần, còn là một nhà khoa học kiệt xuất, dường như là nhân vật quốc bảo rồi, không cần thiết phải tham gia vào hành động lần này.
Nhưng chằng thể ngăn cản được niềm đam mê nghiên cứu khoa học của cô, Lục Trần chỉ đành để cô đi.
Hơn nữa, lúc đó Lục Trần cũng biết đối với một nhà thiên văn học mà nói, có thể tận mắt quan sát các vật chất tinh thể ở cự ly gần, có lẽ không có nhà khoa học thiên thể nào có thể từ chối trước sức hấp dẫn này.
Nói thật lòng, nếu như anh không phải là lãnh tụ của nhân loại, thì anh cũng phải đích thân đi.
Cho nên anh chỉ có thể đồng ý với yêu cầu của Kỳ Kỳ.
Đương nhiên việc này cũng khiến không ít người thán phục và yêu mến cô.
Đều rất bất ngờ với hạnh động này của cô.
Cho dù là bố của cô hay là bản thân cô cũng đều không tiếc mạo hiểm tính mạng của mình vì tương lại và sự phát triển của nhân loại.
Tinh thần này là tinh thần mà nhân loại rất cần.
Vẻ mặt của Kỳ Kỳ lúc này đầy sự kỳ quái, sau khi quan sát một lượt số liệu, cô quay lại nói với Từ Kinh: "Chú Từ, cháu cảm thấy rất kỳ quái, thật sự rất kỳ quái."
"Há? Sao vậy, có phải là quá nguy hiểm không?" Từ Kinh vội vàng đứng lên hỏi.
Lam Linh bên cạnh cũng nhanh chóng cảnh giác nhìn Kỳ Kỳ, nếu như thật sự có gì đó nguy hiểm cô lập tức sẽ hạ lệnh quay tàu về Proxima Centauri b ngay.
Chiếc phi thuyền này do đích thân cô điều khiển, đây cũng là để đảm bảo nhà khoa học Kỳ Kỳ không thể làm gì liều lĩnh được.
"Không có không có, chú Từ, chú đừng căng thẳng như vậy, cháu đang nói số liệu nghiên cứu có chút kỳ lạ."
Kỳ Kỳ thấy vẻ mặt căng thẳng của Từ Kinh thì có chút buồn cười, nói: "Dựa trên nguyên tắc mà nói trọng lượng của mảnh vỡ sao Neutron này phải cực kỳ lớn, trọng lượng tương đương khoảng với một phần một nghìn của một hệ hằng tinh, chiếu theo khoảng cách hiện tại của chúng ta mà nói, chỉ cách nó khoảng đúng 100 ki-lô-mét, phi thuyền Observer đáng lẽ đã phải bị lực hấp dẫn xung quanh của nó kéo vào rồi chứ, nhưng tại sao......"
"Sao vậy?" Lúc này ngay đến một đám võ giả đặc chủng phía sau Lam Linh cũng không nhịn được mà vội vàng hỏi.
Kỳ Kỳ lại lắc đầu nói: "Phi thuyền của chúng ta không bị bất cứ lực hút nào tác động, đơn giản mà nói dường như chúng ta đang ở giữa không gian vũ trụ mênh mông trống trải, không hề giống như đang lại gần bất cứ tinh thể nào, nhưng cho dù là hệ thống thám trắc điện từ hay là hệ thống thám trắc viễn vọng xạ điện kiểu cũ cũng đều hiển thị sự tồn tại của mảnh vỡ sao Neutron, điều này quá kỳ quái rồi......"
Sắc mặt của Lam Linh hơi thoáng có chút hứng thú, nhưng lại nhanh chóng quay về vẻ mặt thường ngày của cô, một vẻ mặt nghiêm túc lạnh như băng.
Cô trầm tư một chút rồi nói: "Kỳ Kỳ, cháu thử nói xem liệu có khả năng những điều bố cháu nói là thật không?"
"Dì Lam, bố cháu đã nói những gì ạ?" Kỳ Kỳ không hiểu nhìn Lam Linh.
"Bố cháu nói bố cháu hoài nghi mảnh vỡ sao Neutron trên thực tế không hề tồn tại, chúng ta chỉ đang bị một nền văn minh cao cấp khác lừa gạt mà thôi?"
Dừng một chút, Lam Linh lại giải thích: "Bố cháu còn nói, bố cháu nghi ngờ có nền văn minh cao cấp nào đó đang đang âm thầm trong bóng tối khống chế hoặc giám sát chúng ta, không để cho chúng ta được phát triển mãi mãi trên hành tinh mẹ.”
“Bởi vì bố cháu nói phát triển trên hành tinh mẹ, tốc độ phát triển văn minh khoa học kỹ thuật rất chậm.”
“Nhưng nếu như chúng ta tiến vào vũ trụ lưu vong tìm kiếm sự sống thì các nguy hiểm trong không gian vũ trụ sẽ không ngừng kích thích tiềm năng của con người, dẫn đến khoa học kỹ thuật của con người càng ngày càng mạnh, văn minh khoa học kỹ thuật càng ngày càng cao.”
Đương nhiên đây cũng chỉ là phỏng đoán của bố cháu, lần này anh ấy nhất định phải thực hiện kế hoạch nhà quan sát này cũng là để chứng thực những điều anh suy đoán có phải là thật hay không."
Nghe Lam Linh giải thích, nhóm người Kỳ Kỳ tất cả đều rơi vào sự trầm tư.
Trong viện khoa học chỉ có duy nhất Đinh Đại Thành có tư cách tham dự cuộc họp, cho nên mấy nhà khoa học như Kỳ Kỳ đều không biết những lời mà Lục Trần đã nói trong buổi họp đó.
"Nghi ngờ này của bố cháu trước đây cháu đã từng nghe qua rồi, nhưng cháu vẫn luôn cảm thấy ông ấy có chút thần kinh. Những thứ khoa học lại bị ông ấy nói như vậy, giống như mấy thứ viễn tưởng vậy..."
Kỳ Kỳ lưỡng lự một chút rồi bắt đầu thảo luận với các nhà khoa học và những nhân viên nghiên cứu.
Đối với những kiến thức chuyên ngành mà bọn họ thảo luận, Từ Kinh nhìn Lam Linh, hai người đều lắc đầu ra ý nghe không hiểu gì cả.
Điều này cũng chẳng lạ, hai người họ một người xuất thân từ nhà lính, một người xuất thân từ kinh doanh, đối với những số liệu và các tham số này đừng nói là nghe mà cho họ xem họ cũng không hiểu.
Một nhà khoa học nói: "Trước đây tôi cũng vẫn luôn không thể chấp nhận được với phỏng đoán này của nguyên thủ, nhưng đến bây giờ nghĩ lại có lẽ cũng rất có khả năng. Dù sao lực vạn vật hấp dẫn không thể lừa người được, nếu như phi thuyền Observer không bị ảnh hưởng bởi bất cứ lực hấp dẫn nào, vậy thì có lẽ ở đây thật sự không có gì....."
Lúc này phi thuyền vũ trụ Observer đã cách hệ hằng tinh của địa cầu mới Proxima Centauri b vô cùng xa rồi.
Hơn nữa trước đó tại đây phi thuyền Observer đã vượt qua một vành đai hỗn độn các hành tinh nhỏ, đó chính là đám mây Oort của chòm sao Nhân Mã.
Cho thấy bọn họ đã rời xa cả chòm sao Nhân Mã rồi, đã không phải chịu bất cứ sự ảnh hưởng nào từ lực hấp dẫn của nó nữa.
Đồng thời, phi thuyền vũ trụ Observer cũng chỉ cách mảnh vỡ sao Neutron khoảng 100 ki-lô-mét, theo lý mà nói thì đã phải chịu sự ảnh hưởng sức hấp dẫn của nó rồi mới đúng.
Nhưng lại không có.
Hơn nữa khoảng cách như vậy không phải mắt thường có thể thấy được, thêm nữa mảnh vỡ sao Neutron lại không phát sáng, cũng không có đủ ánh sáng từ các ngôi sao để phát hiện ra vị trí của nó, cho nên muốn quan sát được nó lại càng khó khăn hơn, rất nhiều nguyên nhân dẫn đến phi thuyền Observer trên thực tế không thể tận mắt nhìn thấy sự tồn tại của mảnh vỡ sao Neutron.
Điều này có chút không bình thường.
Thậm chí còn rất kỳ lạ, cho nên nhà khoa học đó mới cảm thấy phỏng đoán trước đó của Lục Trần có khả năng là sự thật.
Lúc này mọi người đều nhìn về phía Lam Linh.
Cô mới là hạm trưởng của phi thuyền vũ trụ Observer này, cũng là người quyết định hành động của phi thuyền Observer lần này.
Lúc này mặc dù đã căn bản xác nhận không có sự tồn tại của lực hút nào, chỉ có tình hình dựa trên thông tin cho thấy cho nên có thể rời khỏi nơi này để quay về Proxima Centauri b rồi.
Có điều nói tóm lại, hành động lần này cũng không hoàn toàn trọn vẹn.
Cho nên bọn họ muốn xem Lam Linh sẽ quyết định thế nào.