Ông Bố Thiếu Soái

Chương 11: Lần Lượt Lên Sàn





“Tiền phu nhân, cô...!cô không sao chứ?”
Một hồi lâu, cô giáo Lý mới kịp phản ứng, tiến lên hỏi.
Tiền phu nhân mạnh miệng nói: “Cô giáo Lý, tôi muốn khiến cho con gái nhà họ tuyệt đối không được học ở Tinh Quang...!Không, là không được học ở bất kỳ trường mẫu giáo nào ở thành phố Thiên Hải!”
“Sao cô có thể làm vậy cơ chứ?”
Vân Tịnh Nhã vừa lo lắng vừa tức giận, nếu như họ làm như vậy thật, sẽ ảnh hưởng rất lớn đến con đường học tập của Yên Nhi sau này.
Cô giáo Lý âm trầm nhìn Hạng Tư Thành: “Giá của cái bạt tai này chính là, con gái các người không được nhận vào bất kỳ trường học công lập nào ở thành phố Thiên Hải, từ mẫu giáo cho đến đại học, tương lai của cô bé chỉ vào được mấy trường hạng ba làng nhàng mà thôi, sau này lên đại học cũng chỉ có thể học ở mấy trường vớ vẩn không được Bộ giáo dục công bố chính thức, cuối cùng trở thành loại dân đen, khổ sở sống qua ngày!”
Nhìn điệu cười điên cuồng ngang ngược của cô ta, hai mắt Hạng Tư Thành u ám: “Đây là lời mà một cô giáo có thể nói ra được à?”
“Hay lắm, cô thật sự khiến tôi được mở mang tầm mắt rồi đấy!”
Nói xong, anh lấy máy gọi điện: “Dẫn theo người của ông, 10 phút sau có mặt tại trường mẫu giáo Tinh Quang!”
Đợi anh ngắt điện thoại xong, cô giáo Lý nhìn anh giống như nhìn một thằng dở: “Anh thật sự tố cáo tôi ấy hả?”
Cô ta cũng lấy điện thoại ra, bấm gọi vào một số nào đó, nũng nịu nói: “Anh, có kẻ gây sự ở trường mẫu giáo, nhất định đòi tố cáo lên Sở giáo dục các anh để đuổi việc em, làm sao bây giờ ạ?”
Đầu dây bên kia: “Cái gì?!”
“Đợi chút, anh tới ngay giờ!”

Không lâu sau, một người đàn ông tầm 60 tuổi dẫn theo hai người gấp gáp chạy tới, vừa nhìn thấy Hạng Tư Thành đang đứng vắt tay sau lưng, người đàn ông liền tiến lên trước, cúi người nói: “Xin hỏi, anh là Hạng...!Anh Hạng phải không?”
Tiếng của anh không lớn, nhưng lại khiến người đàn ông cúi thấp người hơn, trên trán không khỏi đổ mồ hôi: “Là...!Là do tôi quản lý không chặt chẽ, mong anh Hạng bỏ qua!”
Nói xong, ông ta quay đầu lại nhìn cô giáo Lý, nghiêm giọng: “Lập tức đuổi cô ta khỏi chức vụ giáo viên, sau đó thông báo cho ngành giáo dục toàn thành phố, tuyệt đối không được tuyển dụng cô ta!”
Cô giáo Lý nhất thời trở nên hùng hổ, đánh giá một lượt người đàn ông kia, sau đó cười khinh khỉnh: “Đã ngần này tuổi rồi còn phải đích thân chạy tới đây vì một cuộc gọi tố cáo, xem ra chỉ là một nhân viên quèn, còn dám làm ra vẻ lãnh đạo lớn với tôi!”
“Tôi nói cho ông biết, phó giám đốc Lý Sở giáo dục là anh tôi, tôi chỉ cần nói một câu, ông không những không đuổi nổi tôi, đến cái ghế dưới mông ông cũng không giữ nổi đâu!”
“Cũng không xem xem mình là cái thá gì, dám ra oai trước mặt tôi?”
“Cô!...”
“Tôi nói cho cô biết, hôm nay cô chắc chắn sẽ bị đuổi việc!”
“Cho dù là ai cũng không cứu nổi cô đâu!”
Một giọng nói đầy kiêu ngạo vang lên, sau đó là một người đàn ông với chiếc bụng bia ngạo nghễ bước vào phòng học, cô giáo Lý vừa thấy gã ta, lập tức tiến lên: “Anh, chính là lão già chết tiệt này dám đòi đuổi việc em, hơn nữa còn không thèm coi anh ra gì!”
“Ha ha...”
Sau khi nhìn rõ người kia, phó giám đốc Lý tức thì chết sững.
“Anh, anh xem ông ta kiêu căng đến mức độ nào kìa! Đến cả anh cũng không nể mặt!”

Bốp!
Phó giám đốc Lý giáng xuống một bạt tai, hung dữ trừng mắt với cô ta, sau đó chạy qua chỗ người đàn ông với vẻ mặt nịnh bợ: “Giám đốc, ông… Ông đừng tức giận, em gái tôi bị sốt cao, bao nhiêu lời hồi nãy đều là do mê sảng mà thôi”
Nếu như người này là giám đốc Sở giáo dục, vậy thì người có thể gọi ông ta tới chỉ bằng một cuộc điện thoại phải có thân phận như thế nào?
Lúc này, Hạng Tư Thành thản nhiên nói: “Tịnh Nhã, giám đốc Sở giáo dục đã tới rồi, hay là em đem mấy chuyện xảy ra hồi nãy kể lại, để ông ta đánh giá chút?”
Nghe xong, giám đốc Sở tức giận nói: “Thật là quá quá đáng!”
“Ngành giáo dục có loại giáo viên như này, thật đúng là nhục nhã!”
Hai anh em giờ phút này như hai con gà trống bại trận, ngã quỵ xuống đất.
Tiếp đó, giám đốc Sở chuyển tầm nhìn qua Tiền phu nhân: “Hủy bỏ danh sách tất cả những học sinh không phù hợp với quy cách tuyển sinh của trường mẫu giáo Tinh Quang!”
Bộp! Bộp! Bộp!
Tiền phu nhân vỗ vỗ tay, nhìn Hạng Tư Thành: “Thật không ngờ, tôi đúng là đã xem nhẹ anh”.
Sau đó, biểu cảm cô ta lập tức trở nên hung ác: “Nhưng dân đen thì vẫn chỉ là dân đen, cái giá của việc dám đánh tôi không phải là việc mà một tên dân đen nhỏ bé có thể gánh vác nổi đâu!”
“Còn ông?”
“Cũng không nhìn lại xem bản thân là cái gì, dám yêu cầu con trai tôi xếp hàng cùng với đám dân đen kia?”

“Thân làm phụ huynh xin hãy chú ý lời nói của mình!”
“Ha ha...!Chỉ dựa vào đám các người thì không đủ tư cách!”
“Với thân phận của con trai tôi, muốn vào trường mẫu giáo nào ở cái thành phố Thiên Hải này thì có thể vào được trường đó!”
“Được, vậy tôi cũng nói cho cô hay, ngày nào tôi còn đảm nhiệm vị trí này, nếu con trai cô không làm đúng quy trình nhập học, thì tuyệt đối không được nhận vào bất kỳ trường mẫu giáo nào!”
“Vậy thì cái chức giám đốc Sở giáo dục này của ông coi như khỏi cần làm nữa!”
Người đàn ông nhìn vết tát in trên mặt Tiền phu nhân, ánh mắt thoáng lạnh lẽo, nghiêm giọng nói: “Tôi thật muốn biết, ở thành phố Thiên Hải này, ai dám bắt nạt vợ và con trai tôi!”
Hắn ta nhìn sang giám đốc Sở giáo dục: “Giám đốc Châu, là ông à?”
“Quay về làm thủ tục bàn giao, để phó giám đốc Lý tiếp nhận chức vị này của ông đi!”
Phó giám đốc Lý lúc nãy còn đang tuyệt vọng, vừa nghe được câu này, cả mặt lập tức rạng rỡ, gã ta chạy vội đến cạnh người đàn ông kia, cúi đầu khom người: “Giám sát trưởng Tiền, sau này Lý Cương tôi sẽ là cấp dưới trung thành nhất của anh, dù phải nhảy vào nước sôi lửa bỏng tôi cũng cam tâm tình nguyện!”
“Hừ! Ở địa bàn của tôi, tôi muốn đưa ai lên thì đưa, muốn đạp ai xuống thì người đó bắt buộc phải xuống!”
Nói xong, hắn ta kiêu ngạo nhìn qua anh: “Tương tự, tôi muốn ai chết, người đó cũng không sống nổi!”
Giám sát trưởng thành phố, chỉ đứng sau mỗi chủ của thành phố Thiên Hải.
“Giám sát trưởng Tiền, nghe mấy lời của anh, ai biết thì nghĩ anh là quan phụ mẫu của nhân dân, ai không biết còn tưởng anh là tên thổ phỉ nào đó chiếm đóng trên núi cơ đấy!”
“Sợ?”
“Ha ha...”

“Người phải sợ bây giờ không phải tôi, mà là cậu!”
Tiền Hải chỉ vào Hạng Tư Thành: “Vết hằn trên mặt vợ tôi, là do cậu đánh đúng không?”
Tiền Hải sững sờ, đang nghĩ Hạng Tư Thành sẽ sống chết chối tội, hoặc là khóc lóc van nài, chứ không hề ngờ rằng anh lại thừa nhận một cách thản nhiên như thế!
“Tốt!”
“Lâu lắm không gặp ai to gan lớn mật như vậy rồi!”
Tiền Hải híp mắt, mang theo sự uy quyền của kẻ cấp trên: “Hy vọng lúc cậu vào trong tù rồi vẫn có thể giữ được khí phách kiêu ngạo như hiện tại!”
Lúc này giám đốc Châu mới lên tiếng: “Tôi khuyên anh đừng làm vậy, nếu không sẽ phải hối hận đó!”
Giám đốc Châu biết rõ thân phận của Hạng Tư Thành, có ý tốt nhắc nhở.
“Tiền Hải này trước giờ không biết hối hận là gì!”
“Mặc dù tôi không biết ông và cậu ta có quan hệ gì, khiến ông lại bảo vệ cậu ta như vậy, nhưng trong mắt tôi ông cũng chỉ là hạng tiểu tốt mà thôi, có tư cách gì đòi bảo vệ cậu ta?”
“Tôi cũng không thèm bắt nạt cậu, cậu đánh vợ tôi một bạt tai, tôi chỉ cần một cánh tay của cậu thôi!”
“Tốt nhất cậu nên ngoan ngoãn phối hợp, nếu không...”
Lại một giọng nói nữa vang lên, nhìn theo hướng giọng nói, khuôn mặt kiêu căng của Tiền Hải nhất thời sững sờ!
----------------------------.


— QUẢNG CÁO —