Ông Bố Thiếu Soái

Chương 562: 562





Trước đây cô ta đi đến đâu, cho dù không có thân phận là truyền nhân nhà họ Mặc, với khuôn mặt của cô ta những người đó cũng sẽ ra sức thể hiện phong độ thân sĩ, không giống như Hạng Tư Thành, cố ý làm khó dễ cô ta.

Hạng Tư Thành khởi động xe, bắt đầu lái về phía trước.

Mặc dù chiếc xe này rất được, nhưng anh cũng không định lái nó trở về, bây giờ anh muốn lái chiếc xe mà anh lái đến trước đó.

“Mà này, mấy cái thiết bị máy móc đó cô làm thế nào vậy, cách chúng xuất hiện có chút khác thường, hơn nữa sau đó tôi cũng không nhìn ra chúng biến mất như nào”.

Hạng Tư Thành tìm một chủ đề nói chuyện, thực ra anh rất hứng thú với mấy thứ mà nhà họ Mặc truyền lại, đây là lĩnh vực anh chưa từng đặt chân vào.

“Phải rồi, cái này phải nói rõ với anh chút.

Anh đừng nghe thấy nhà họ Mặc liền cho rằng nó giống như hình ảnh trong các tác phẩm ẩn thế, mọi thứ đều phải theo kịp thời đại, chúng tôi cũng như thế”.


“Bây giờ đang có vài chiếc máy bay không người lái bay phía trên chúng ta, đều là sản phẩm công nghệ cao mà tôi đã bỏ ra hàng triệu mua về, sau đó còn chi hàng triệu để lắp đặt lại chúng.

Những con robot nhỏ đó chính là được chúng chuyên chở, lúc tôi cần lập tức có thể cho xuống.

Bảo dưỡng những thứ này còn phải làm định kỳ, lần này giữa đường tôi bị truy sát những thiết bị máy móc bị tổn thất cũng phải lên đến hàng chục triệu”.

Mạnh Tử Ngâm nói.

Trong lòng Hạng Tư Thành vô cùng kinh ngạc, ngành nghề này quả thực đốt tiền, người bình thường cho dù muốn làm cũng không có vốn, cũng giống như luyện võ, dược liệu bổ sung cho cơ thể không phải người bình thường có thể chèo chống được.

“Ngành nghề này của các cô cũng được đó”, Hạng Tư Thành khen một câu.

Ở xã hội hiện đại, những cơ quan thuật của nhà họ Mặc đều là thứ đốt tiền, hơn nữa so với những sản phẩm công nghệ cao không có sức cạnh tranh, suy cho cùng giá thành quá cao sẽ có rất ít người sẵn lòng mua.

Tính ra anh cũng xem như là không tệ, cho dù đến bước đường cùng vẫn có thể đi làm vệ sĩ.

Kỹ nghệ của nhà họ Mặc vẫn chưa phát triển đến mức có thể lôi kéo được người khác, đoán chừng sớm đã chết đói hoặc đổi nghề rồi.

“Đương nhiên”, Mạnh Tử Ngâm không phản đối.

Hai người rất nhanh đã đi đến chỗ đỗ xe ban đầu, lần này Hạng Tư Thành không ngồi im nhìn nữa, mà giúp cô ta chuyển đồ lên chiếc xe khác.

Sau khi vào Thiên Hải, anh suy nghĩ một chút tạm thời đưa Mạnh Tử Ngâm đến biệt thự mà Vân Y Y tặng cho anh, so ra thì nơi đó vẫn tương đối an toàn, ở trong khách sạn vẫn có khả năng gặp nguy hiểm.


Mạnh Tử Ngâm hiện tại, thực ra vẫn chưa thoát khỏi nguy hiểm, nhưng đây không phải là chuyện Hạng Tư Thành phải quan tâm, với năng lực của cô gái này, người dám chọc đến cô ta tám chín phần đều có kết cục như vậy.

Sau khi làm xong những việc này, Hạng Tư Thành trở về tìm Vân Tịnh Nhã.

Đã gần mười hai giờ đêm, Vân Tịnh Nhã không hề buồn ngủ, mặc dù cô rất yên tâm về năng lực của Hạng Tư Thành, nhưng dẫu sao cái Hạng Tư Thành phải đối mặt là cả một gia tộc, lại còn chỉ có một mình.

Lúc nhìn thấy Hạng Tư Thành bình an trở về, trên mặt cuối cùng cũng lộ ra nụ cười.

“Anh không sao chứ?”, ở trong biệt thự, Vân Tịnh Nhã quan tâm hỏi.

“Không sao, lần này đi thu hoạch được không ít”, Hạng Tư Thành mỉm cười, cảm giác được người khác quan tâm quả thực vô cùng tốt.

“Thu hoạch được gì thế?”, Vân Tịnh Nhã tò mò.

“Những việc mà nhà họ Chu làm trước đây chỉ là tòng phạm, thật ra phía sau còn kẻ chủ mưu khác, phải rồi, em có biết người thanh niên nào họ Lư không, nghe bọn họ nói cậu chủ Lư đó thích em, muốn thông qua Chu Tử Tu làm chút chuyện”.


Hạng Tư Thành vô cùng tò mò về người này.

“Cậu chủ Lư?”
Vân Tịnh Nhã chau mày, nghĩ kĩ lại.

Bỗng nhiên, trong mắt cô hiện lên một bóng hình: “Đúng rồi, lúc học đại học quả thực có một anh chàng họ Lư theo đuổi em, lúc đó còn là chủ tịch hội sinh viên, nghe nói gia thế rất lớn, nhưng em không cho anh ta một chút cơ hội nào, từ đó về sau anh ta cũng không tiếp tục đến tìm em nữa, nếu nhớ không nhầm, người đó tên là Lư Thiên Phong”.

“Vậy thì đúng rồi, Lư Thiên Phong hẳn là người đứng đằng sau tất cả, những ngày này anh ta hẳn là chọn một cách thức cao ngạo tiến vào Thiên Hải, dùng cách của anh ta để theo đuổi em, nghe nói khi cần thiết còn bắt anh để uy hiếp em”, Hạng Tư Thành nghĩ đến những lời anh nghe thấy, không khỏi cười lên.

“A, thật phiền mà, những người đó không thiếu phụ nữ, tại sao cứ nhất định phải đến tìm em, thật phiền”, khuôn mặt nhỏ nhắn của Vân Tịnh Nhã rất không vui, đối phương làm như vậy, ngược lại xem như cô là nguồn gốc của rắc rối.

.