Chất liệu của tất cả những chiếc xe ở đây đều đặc biệt, đủ để chống đạn, nhưng dưới hai chân anh, giống như giấy dán vậy, không có chút tác dụng.
Anh tạo ra một lỗ hổng lớn từ trên nóc xe rồi chui vào, cả quá trình vô cùng nhanh, Rắn Hổ Mang đó không phản ứng lại được.
Hạng Tư Thành cầm kim thép, đâm thẳng vào cổ của cô ta.
Lập tức, người phụ nữ này nghiêng cổ, gục trên vô lăng.
Lúc này, sau khi những người còn lại chứng kiến thực lực của Hạng Tư Thành đều không có ý muốn phản kháng, đặc biệt là họ nhìn thấy anh nhảy lên xe của Rắn Hổ Mang, càng thêm nhụt chí.
Họ trực tiếp bỏ chạy tứ phía, có người lái xe, cũng có người chạy điên cuồng.
Phạm vi đỉnh núi rất rộng, họ có hơn hai mươi người, vì vậy thực sự không dễ bắt được trong một lúc.
Hạng Tư Thành cũng không có ý bắt từng người lại, nếu đám người này tách ra cũng không có lực sát thương quá lớn, cũng không có tính kế hoạch mạnh, chỉ cần khống chế người đứng đầu là được.
Đương nhiên, còn có gã đàn ông vừa nãy.
Anh đã nghe rất rõ ràng, hiểu rằng trong đám người, chỉ có người phụ nữ này và gã đàn ông đó có tiếng nói khá cao trong đoàn, nếu không có hai người họ, những người khác chỉ là rắn mất đầu mà thôi, trong thời gian ngắn sẽ không có uy hiếp gì.
Lúc này gã đàn ông đó cũng đang quay người bỏ chạy, có lẽ là thấy Hạng Tư Thành có thể nhẹ nhàng nhảy lên xe, vì vậy gã không lựa chọn lái xe, mà bỏ chạy về hướng nơi không có ánh đèn.
Bây giờ bóng của gã sắp tiêu tán trong đêm tối rồi.
“Mẹ nó, cứ đợi đấy cho tao, tao nhất định cho mày sống không bằng chết!”, gã vừa chạy vừa thề trong lòng.
Đối với gã, tất cả những gì hôm nay trải qua thực sự quá ấm ức, từ lúc gã được sinh ra đến bây giờ, chưa từng phải chịu ấm ức lớn như vậy.
Không báo thù Hạng Tư Thành được, nhưng ra tay từ người Hạng Tư Thành vẫn khá dễ dàng.
Dù sao cho dù Hạng Tư Thành có cường mạnh, cũng không thể nào cần bảo vệ bên cạnh mọi lúc mọi nơi.
Nếu không thể chặn cướp, cùng lắm từ xa dùng súng bắn tỉa bắn một phát, như vậy cũng có thể khiến Hạng Tư Thành đau không muốn sống, đến lúc đó gã cũng có thể phiêu bạt chân trời góc bể.
Thế giới rộng lớn như vậy, nếu muốn trốn, thực sự quá đơn giản.
Trong lòng gã đã có kế hoạch hoàn hảo, nhưng đúng lúc này, gã bỗng cảm thấy đau phía sau lưng, sau đó cơ thể của gã không chịu kiểm soát mà ngã về phía trước.
Gã há hốc miệng, cổ họng chỉ phát ra âm thành ư ư, một chữ không cũng nói ra được.
Gã ngã dưới đất, thậm chí sức lực để quay đầu nhìn cũng mất.
Đương nhiên đây là kiệt tác của Hạng Tư Thành.
“Uy lực không tồi”, Hạng Tư Thành lau vũ khí trên tay.
Đây là vũ khí súng giới đặt trên xe việt dã, âm thanh rất nhỏ nhưng uy lực rất lớn.
Hạng Tư Thành kiểm tra trong răng của Rắn Hổ Mang không có loại thuốc mà chỉ cắn một miếng là có thể tự sát, anh liền trói cô ta lại.
Bây giờ người phụ nữ này vẫn không được chết, vì phía sau tuyệt đối có một thế lực rất lớn ra tay với Vân Tịnh Nhã, bây giờ địch trong tối, mình ngoài sáng, buộc phải tận dụng tất cả tình báo có giá trị.
Anh cầm di động bắt đầu gọi đi.
Đầu tiên khi anh xuất phát, anh đã bảo nhà họ Hạng chuẩn bị thêm người, có lẽ tối nay sẽ có việc phải làm, bây giờ quả nhiên đã dùng đến.
Lúc này, có không ít người ngã dưới đất, cũng không ít người bỏ chạy, nếu một mình anh xử lý việc tiếp theo sẽ hơi tốn sức, dù sao anh không có thuốc làm thi thể biến mất.
“Bây giờ các ông đến đây đi, không nhất định phải đưa theo cao thủ, khoảng ba mươi người là được rồi”, Hạng Tư Thành dặn một câu rồi trực tiếp tắt điện thoại.
Trước đó tuy anh có ân oán với nhà họ Hạng, nhưng bây giờ hai bên cũng coi như quan hệ đối tác hợp tác, đương nhiên địa vị trong hợp tác hai bên không bình đẳng.
Cũng hết cách, ai bảo đây là thế giới cá lớn nuốt cá bé, nếu thực lực của anh kém, kết cục hiện tại có lẽ còn thảm hơn.
Có tài nguyên như Hạng Tư Thành, đương nhiên phải dùng, hơn nữa mấy vị cấp cao của nhà họ Hạng còn đang đợi anh đến giải độc, rất mong anh dặn dò làm thêm một vài việc.
Hạng Tư Thành nhảy xuống xe, đi đến bên cạnh mấy chiếc kính viễn vọng.
Vừa nãy vì khoảng cách anh đứng quá gần, nên có một chiếc đã bị trúng đạn, có lẽ phải bỏ đi, nhưng vẫn còn mấy cái khác còn nguyên vẹn.
Thứ có thể quan sát nhất cử nhất động của con người ở cách xa mấy nghìn mét, đó là thứ tốt, từ lúc ở trên núi, anh đã động lòng với những thứ này rồi.
Hạng Tư Thành thử dùng kính viễn vọng ngắm thành phố, phát hiện chỉ cần không bị che mất tầm nhìn, những thứ cách năm nghìn mét cũng như gần ngay trước mắt.
Nếu trong phòng không kéo rèm cửa sổ, anh cũng có thể nhìn thấy một gia đình ba người đang vui vẻ xem tivi, còn cả đôi tình nhân đang cãi nhau, cũng có một đám người đang ăn lẩu.
“Đúng là đồ tốt”, Hạng Tư Thành cảm thán trong lòng.
E rằng những thứ này có tiền cũng rất khó mua được, cũng không biết những người này ở đâu đến, lại có thể có liền năm cái, hơn nữa còn điều chúng đến đây chỉ để đối phó anh.
Anh giống như đứa trẻ có được đồ chơi mới, xem đông xem tây, một số cảnh không nên nhìn, anh cũng nhìn thấy, cơ thể cô gái dưới ống kính rất không tồi.
Không bao lâu, dưới núi cũng vang lên tiếng động.
Rất nhanh, người của nhà họ Chu đã đến..