“Có lẽ là cô bé vẫn không tin, khi nhìn thấy anh trẻ như vậy càng cảm thấy không thật, cho nên mới không xin anh.
Cô bé bỏ qua cơ hội như vậy cũng thực sự đáng tiếc”, Vân Tịnh Nhã nói.
Cô biết kỳ thực Hạng Tư Thành không thích hành nghề y khắp nơi, hơn nữa cho dù là hành y chữa bệnh, cũng không thể nào chạy theo chữa bệnh.
Hạng Tư Thành lắc đầu: “Vừa nãy nhìn ánh mắt của cô bé, chắc chắn là ôm vài phần hy vọng với anh, chỉ có điều cuối cùng lại ngại nói ra yêu cầu”.
“Cũng có khả năng này”, Vân Tịnh Nhã gật đầu tán đồng.
“Ừm, tâm tư của trẻ con xuất thân từ gia đình nghèo khổ đều rất nhạy cảm, huống hồ trước đó cũng coi như anh đã cứu cô bé một mạng, vì vậy cô bé càng ngại xin anh đi chữa bệnh”, Hạng Tư Thành suy đoán tiếp.
“Nhưng hôm nay cô bé xảy ra chuyện ngoài ý muốn đều là do em dẫn đến, không được, em nhất định phải giúp cô bé.
Đúng rồi, ngày mai em đi mời bác sĩ ở phòng khám của anh đến khám bệnh giúp cô bé”.
Vân Tịnh Nhã bỗng nhớ đến sản nghiệp mà Hạng Tư Thành thắng được trước đó, sau đó đã mời một bác sĩ, khám bệnh ở đó cũng giống như làm từ thiện.
“Vậy cũng được, điều kiện gia đình của cô bé không tốt, vì vậy có khả năng không phải là bệnh phức tạp gì”, Hạng Tư Thành ra ý tán đồng.
Đồng thời anh cũng ngạc nhiên với tâm tư của cô bé đó, nếu vừa nãy Lý Tiểu Thanh xin anh khám bệnh, thực ra anh cũng sẽ không từ chối, nhưng chắc chắn sẽ có ấn tượng không tốt về Lý Tiểu Thanh.
Chắc chắn cô bé đó đã trải qua rất nhiều chuyện bị khinh thường, vì vậy vô cùng nhạy cảm với cảm giác này.
Lúc này trời đã tối muộn, Hạng Tư Thành cũng bảo Vân Tịnh Nhã tìm một phòng ở đây nghỉ ngơi, anh đến phòng thẩm vấn của Mạnh Tử Ngâm.
Căn phòng này rất nhỏ, vốn dĩ có cửa sổ, nhưng sau khi Mạnh Tử Ngâm cải tạo, đã hoàn toàn không còn thông gió, bên trong cũng không có đèn, chỉ có mấy cây nến, cho người ta một cảm giác đặc biệt, cảm giác vô cùng áp bức.
Lúc này người phụ nữ được gọi là Rắn Hổ Mang bị trói như phạm nhân, rõ ràng nhìn thì không thấy có vết thương nào trên người nhưng lại có cảm giác bị thương nặng.
Dường như Mạnh Tử Ngâm đã quen với cảnh này, tâm trạng không hề dao động.
Cô ta thấy Hạng Tư Thành đi vào, quay đầu hỏi: “Được rồi, đã hỏi tương đối rồi, ra ngoài nói với anh”.
Thế là hai người đến bàn trà trong đại sảnh.
Ban đầu Hạng Tư Thành thấy Mạnh Tử Ngâm trong bóng tối còn có chút cảm khái, thông thường cô gái lớn như cô ta, đều sống cuộc sống vô lo vô nghĩ, mỗi ngày tập yoga và chăm sóc da, tâm trạng tốt thì kết bạn trai.
Nhưng bây giờ Mạnh Tử Ngâm chưa đến hai mươi tuổi, tuy nhìn rất trẻ, nhưng vẻ lạnh lùng chắc chắn không phải giả bộ, cô ta đã trải qua vô số lần sống chết.
“Vừa nãy trong phòng nhìn cô bỗng cảm thấy hơi đau lòng”, Hạng Tư Thành không đợi Mạnh Tử Ngâm nói thu hoạch lần này, mà lên tiếng trước.
Mạnh Tử Ngâm ngẩn người, nói: “Anh đang nói gì?”
“Không có gì, cảm thấy cô cũng không dễ, bây giờ ra rồi cũng không muốn đi tìm bố mẹ đẻ của mình sao?”, Hạng Tư Thành hỏi.
Nói thật, anh vô cùng có hứng thú với trải nghiệm của Mạnh Tử Ngâm.
“Ha, tìm con khỉ, tôi đã từng đến cô nhi viện đó hỏi rồi, tôi không phải là bị trộm đi hay cướp đi, mà bị bố mẹ đẻ của tôi bỏ rơi dưới gốc cây bên đường, trên người còn đeo một tấm thẻ bằng gỗ”.
“Nếu đã vậy, thì tôi cũng không cần thiết phải đi tìm, tôi đã đốt tấm thẻ gỗ đó rồi”.
Mạnh Tử Ngâm cười, bình tĩnh nói ra chuyện này, dường như câu chuyện cô ta nói không có liên quan đến cô ta.
“Thực ra tôi cũng là trẻ mồ côi, ban đầu sư phụ tôi cần học trò bố mẹ đã mất không còn liên lụy, sau khi đi khắp mấy tỉnh, cuối cùng gặp được tôi”, Hạng Tư Thành nói.
Mạnh Tử Ngâm ngạc nhiên nhìn Hạng Tư Thành, dường như không ngờ anh cũng có thân thế như vậy, thực sự khiến cô ta không ngờ.
“Được rồi, không nói chuyện này nữa, tôi còn không biết biết suy nghĩ của các anh à, thấy tôi xinh đẹp, cố ý khiến tôi nhắc lại chuyện đau lòng của tôi, cho tôi vỡ òa cảm xúc, sau đó muốn tiến tới an ủi để chiếm lấy trái tim tôi, tôi nói đúng không?”
Mạnh Tử Ngâm mỉm cười hỏi.
Hạng Tư Thành liền cạn lời, anh không ngờ sức liên tưởng của cô gái này lại phong phú như vậy.
Mạnh Tử Ngâm nói tiếp: “Cho nên chúng ta tiếp tục nói chuyện tối nay đi, vừa nãy tôi tra hỏi, biết được không ít thông tin”.
Lần này ngay cả Hạng Tư Thành cũng không chú ý đến, ánh mắt Mạnh Tử Ngâm nhìn anh dịu dàng hơn mấy phần.
Đương nhiên, sự thay đổi nhỏ này, có lẽ bản thân cô ta cũng không phát hiện được.
“Được, phía sau cô ta có thế lực lớn gì?”, Hạng Tư Thành hỏi.
Mạnh Tử Ngâm nói tình báo mà mình có được.
Thì ra không giống với những gì Hạng Tư Thành đoán, những người này không chỉ nhằm vào Vân Tịnh Nhã, mà nhằm vào cả hai người họ, chỉ có điều hạ được anh thực sự quá khó, vì vậy sau đó họ mới chuyển trọng điểm lên Vân Tịnh Nhã.
Và nguyên nhân của mọi việc, đương nhiên là kiếm Can Tương Mạc Tà của hai người.
Hôm đó họ trộm mộ lấy được kiếm Can Tương Mạc Tà, đột nhiên xảy ra bất ngờ, hai thanh kiếm đó biến thành hình xăm trên người hai người..