Khuôn mặt Trịnh Nguyên Thiện biến sắc, ánh mắt nhìn người đang nói như bốc hỏa, hội trường vốn ồn ào liền trở nên yên tĩnh.
Ba người đứng đối diện anh ta vừa thấy tình hình này lại càng làm tới, đúng lúc cơn giận trước đó không có chỗ phát tiết, vậy bây giờ mọi người so tài ở nơi này đi.
Lúc này, một người trong đó đứng ra nói: “Ba người chúng tôi thấy anh rất không phục, có cần thi đấu tại đây ngay giờ phút này không, tránh cho đến lúc đó võ công mèo cào của anh làm mất mặt quốc gia mình, các vị nói đúng không?”
Hai người còn lại vừa cười ra nước mắt, vừa nói lớn: “Đúng thế, đừng đến lúc đó đau đến gọi mẹ trước mặt người nước ngoài, ha ha”.
Hạng Tư Thành đứng một bên xem trò vui nghe họ nói vậy, cũng vô cùng tức giận, nhưng với anh, Trịnh Nguyên Thiện trước mắt không phải người dễ đối phó, đứng gần anh ta cũng có thể cảm thấy sát khí và nội lực mãnh liệt, Sách Thanh trước đây cũng coi là có chút thực lực, bây giờ xem ra nhà họ Lư còn có thực lực nhất định tìm được một số Tông Sư võ công cao cường.
Tuy Trịnh Nguyên Thiện đang bốc hỏa, nhưng bây giờ anh ta đại diện cho thế lực nhà họ Lư, không thể tùy tiện gây rắc rối cho Lư Thiên Phong ở nơi như này.
Anh ta nhìn Lư Thiên Phong, Lư Thiên Phong cười nói thay anh ta: “Ba người các cậu không biết điều, thì đừng trách người của tôi hạ thủ không lưu tình, đến lúc đó đến lượt các cậu khóc gọi mẹ đấy, ha ha”.
Hắn ta nói xong, Trịnh Nguyên Thiện đột nhiên ra một đòn Thái Sơn Vô Ảnh Cước đá người đứng ra chế giễu anh ta trước đó, người đối diện không kịp phản ứng, vẫn chưa nhìn rõ chiêu thức của Trịnh Nguyên Thiện để đề phòng thì đã bị đá bay đi, rơi mạnh xuống đất.
Hai người còn lại thấy đồng đội của mình bị đánh, đột nhiên phản ứng lại, đối phương đã ra tay, thì chúng ta không cần cung kính, liền cùng tiến lên.
Hai người một trước một sau bao vây Trịnh Nguyên Thiện, không ngừng đi xoay vòng dường như đang tìm điểm yếu của anh ta, xoay phải một vòng, xoay trái một vòng.
Lý Bình thấy họ ra tay, cũng muốn tiến lên hỗ trợ, Giang Bách Thần cảm nhận được sự nóng nảy của Lý Bình.
Đúng lúc Lý Bình đang muốn bước lên một bước, Giang Bách Thần ngăn anh ta lại: “Đừng gây thêm chuyện thị phi, kệ họ đi”.
“Nhưng…”, Lý Bình muốn nói lại ngừng, rút lại suy nghĩ vừa nãy của mình.
Giang Bách Thần đến bên cạnh Hạng Tư Thành, hỏi anh có đồng ý ngăn cản không.
Hạng Tư Thành đứng bên cạnh nói: “Tôi muốn xem thực lực của trợ thủ này của Lư Thiên Phong, đành để anh em đồng môn của anh vất vả rồi, lấy người ưu tú trong đám yếu kém vậy”.
Giang Bách Thần chỉ đành thở dài một bên, võ công của mình không cao, bọn họ cũng quá kiêu căng, đành tùy bọn họ.
Đúng lúc này, cùng với tiếng hét của hai người, bọn họ xuất chiêu, một người ra cú đấm mạnh tấn công nửa thân người trên, người còn lại lợi dụng chân của mình muốn đạp Trịnh Nguyên Thiện ngã.
Nhưng, động tác của họ quá chậm, Trịnh Nguyên Thiện bắt được nắm đấm của một người trong đó, dùng lực đẩy nắm đấm của anh ta hướng lên trên, và dùng một cánh tay khác đánh gãy cánh tay của anh ta từ dưới lên trên.
Lúc này, người đạp chân cũng phi đến anh ta, Trịnh Nguyên Thiện không hoảng hốt mà bình tĩnh nhảy lên, chân đá trúng đầu của người đó, đồng thời chân phải chạm đất, dùng lực dẫm mạnh lên đầu gối của người đó, chỉ nghe tiếng “rắc rắc”, đùi của người đó bị phế.
Vân Tịnh Nhã nhìn cảnh tượng trước mắt, cũng phải run lên, cô chưa từng thấy cánh tay và chân của người bình thường biến thành mềm nhũn ở khoảng cách gần như thế, cô nắm chặt cánh tay của Hạng Tư Thành, Hạng Tư Thành phát hiện ra điều này, nói: “Muốn trở thành Tông Sư, nhìn thế này đã sợ rồi”.
Vân Tịnh Nhã bị anh nói vậy, liền đứng thẳng cổ nhìn phía trước nói: “Ai sợ chứ, em còn giết người rồi, ai sợ chứ, thật là”.
Hạng Tư Thành cười, lòng nghĩ, còn không phải em sợ hãi đến mức bất giác rung người bắn trúng nhẫn phòng thân vào kẻ địch, nhưng cũng coi như em tiến bộ, biết bảo vệ bản thân, trong lòng Hạng Tư Thành cảm thấy được an ủi.
Nhưng, cuộc chiến vẫn chưa kết thúc, người bị đá bay thấy đồng đội bị phế ngã xuống đất, anh ta lấy ra ám khí của mình, một cây phi tiêu nhanh chóng bay về hướng Trịnh Nguyên Thiện, đồng thời anh ta xông lên với tốc độ nhanh nhất.
Trịnh Nguyên Thiện đã sớm nhận ra mưu mô của người đó, anh ta thuận thế xoay người đón lấy phi tiêu, sau đó tránh đòn tấn công của người đó.
Trịnh Nguyên Thiện quay người đến phía sau lưng của người đó, đập một chưởng vào lưng của người đó, người đó bị đập ngã như chó ăn shit.
Sau đó người đó cố chịu cơn đau truyền đến từ sau lưng, nhưng không từ bỏ muốn tấn công tiếp, Trịnh Nguyên Thiện thấy người đó giãy dụa, đi đến nói với người đó: “Người xuất gia không nói dối, tôi nói được làm được”.
Đúng lúc này, hai người nằm dưới đất thuận thế tóm lấy hai chân của Trịnh Nguyên Thiện, đưa mắt nhìn một người còn lại, hình như ra ý bảo anh ta, chúng tôi đã giữ chặt hai chân hắn, còn không mau đến phế hắn đi.
.
Cập nhật truyện nhanh tại ++ Т RUМTRUYEN.m e ++
Trịnh Nguyên Thiện ngẩng đầu thở dài: “Hai người các anh, một người bị gãy tay và một chân, còn giúp anh ta, vậy tôi tác thành cho các anh”..