Bộ dáng bây giờ của cậu hẳn là dâm đãng hết mức rồi. Dụ Trừng xấu hổ cắn chặt răng, không muốn thốt ra thêm tiếng kêu kỳ quái nào nữa.
Ngón tay của anh đã vào rất sâu, ngừng lại không nhúc nhích trong cơ thể cậu. Vách tường thịt nóng hổi bao lấy ngón tay, hơi nóng lan ra như muốn dung hòa cảm giác lạnh lẽo tỏa ra từ lớp găng tay cao su.
Thuốc mỡ dường như đã tan hết. Dụ Trừng cảm thấy phía sau trơn trợt ẩm ướt liền thì vô cùng tò mò... muốn thử co rút mông một cái.
"Không được rút mông lại." ý nghĩ vừa hiện lên trong đầu Dụ Trừng, bác sĩ Dương phía sau đã vươn tay vỗ một phát lên mông cậu.
Dụ Trừng bị đánh một cái mới nhận ra mình quả thật không tự chủ được mà rút mông lại, liền xấu hổ đến mức không dám chường mặt nữa. Cậu vùi đầu vào gối, tự sỉ vả bản thân.
Ngón tay trong cơ thể cậu bắt đầu xoay tròn, tán đều thuốc mỡ ra xung quanh. Hậu huyệt được bôi đầy thuốc mỡ trở nên vô cùng mềm mại, thông thuận, một ngón tay dễ dàng ra vào mà không gặp chút trở ngại nào.
Cậu cảm thụ chuyển động của ngón tay kia, sắc mặt vô cùng đau khổ, nếu cậu không kịp cắn chặt môi, e là đã phát ra thêm vài âm thanh xấu hổ nữa.
Cậu không khỏi có chút mệt mỏi nghi hoặc, chỉ là thoa thuốc thôi mà, có phải làm đến mức này không chứ... hả?
Rốt cuộc cậu cũng nhịn được đến lúc bác sĩ Dương rút tay ra, chưa kịp nghĩ xem nên thở phào nhẹ nhõm hay thở dài thất vọng, bác sĩ Dương đã đem thứ gì đó hình bầu dục nhét vào trong mông cậu. "Bác, bác sĩ...?" Cậu không nhịn được thảnh thốt kêu lên.
"Đây là thuốc." Y trả lời gọn lỏn, "Giữ chặt, không được để chạy ra ngoài." "..." Dụ Trừng lắp bắp khiếp sợ, "Chẳng, chẳng lẽ phải để vậy đi ngủ luôn ạ?"
Đối phương liếc cậu một cái, gật đầu: "Ừm."
"..." Dụ Trừng liền muốn chết quách đi cho rồi.
Đem Dụ Trừng lầu bầu lầm bầm giải quyết sạch sẽ, Dương Tấn Hoài mới đi tắm.
Mười phút sau, anh cứ thế quấn một cái khăn tắm quanh hông, hiên ngang đi ra. Tóc của anh đã được lau khô kỹ lưỡng, chỉ còn phần ngọn là hơi ẩm ướt. Mái tóc ngày thường luôn được chảy ngược lên đầy vẻ nghiêm túc bây giờ rũ xuống trán anh vừa chạm đến lông mày. Anh cởi mắt kính ra, để lộ đôi mắt xếch nhỏ dài.
So với hình tượng ban ngày, tựa như hai người khác nhau. Dụ Trừng nhìn nửa thân để trần của anh vốn đang bình thường liền trở nên lúng túng, không biết có nên quay mặt đi hay không. Sau đó cậu lại nhìn thấy một loạt vết xanh vết đỏ vô cùng bắt mắt trên ngực anh. Dụ Trừng hai mắt trợn lên một chút, mặt nóng bừng, tay chân luống cuống. Đêm qua cậu bị anh làm cho chết đi sống lại, nhịn không được khóc lóc lung tung, van xin đến cỡ nào cũng không được tha, hết cách đành làm cẩu xực cho anh mấy phát.
Bây giờ nhìn tới bằng chứng phạm tội của mình, Dụ Trừng quả thật không dám đối mặt với bác sĩ Dương.
Dương Tấn Hoài thoáng nhìn khuôn mặt đỏ bừng cùng đôi mắt láo liên của cậu, vẻ mặt vẫn hờ hững như cũ, đến bên giường, xốc góc chăn leo lên giường.
Mùi sữa tắm nhàn nhạt lẫn với hương vị đàn ông, kèm theo chút hơi nước lan đến bên cạnh Dụ Trừng.
Dụ Trừng nhắm tịt mắt, rồi chợt nhận ra phản ứng của mình có phần thái quá, đành đỏ mặt, nơm nớp đỏ mắt ra nhìn, đúng lúc anh liếc qua một cái, sợ đến mức nhắm tịt mắt lại lần nữa.
"Em mệt thì ngủ trước đi." Anh vừa nói vừa với lấy cặp kính trên đầu giường đeo lên, tay cầm lấy quyển sách, tựa vào đầu giường, ngón tay thon dài lật đến trang được làm dấu bằng kẹp sách.
Dụ Trừng không biết mình có nên thở phào hay không, chỉ yên lặng nằm một bên hít thở.
Cậu vừa rồi đang lo lắng không biết bác sĩ Dương có muốn làm chuyện kia hay không... Dù sao tối qua cũng mới làm... vừa rồi còn bôi thuốc cho cậu...
Phấp phỏng lo sợ một hồi, thấy bác sĩ Dương đến gần, tim cậu liền đập thình thịch như muốn nhảy ra ngoài, choáng đầu hoa mắt, mấy hình ảnh không dành cho trẻ em dưới H cứ lũ lượt xuất hiện trong đầu... Đến khi nghe được tiếng lật sách đều đều của bác sĩ Dương, cậu mới biết mình lại nghĩ vớ nghĩ vẩn rồi... khó xử quá đi!
Dụ Trừng nhịn không được núp vào chăn, vốn lúc đầu cậu đắp chăn ngang người, lần này cậu kéo chăn lên che luôn cả mũi miệng, chỉ còn mỗi đôi mắt tròn xoe lộ ra ngoài.
Dù cậu rõ ràng cảm thấy mệt đến nỗi cả người muốn nhũn ra, bản thân không hiểu sao lại có một cảm giác kích động khó tả, khiến cậu không thể đi vào giấc ngủ được.
Cậu vừa nhắm mắt lại liền có thể cảm nhận được sự tồn tại của người bên cạnh - mùi hương nhàn nhạt quanh quẩn nơi chóp mũi của cậu, động tác lật sách thật nhẹ cùng tiếng ngáp rất khẽ của anh nữa.
Thính giác cùng khứu giác của Dụ Trừng dường như trở nên vô cùng nhạy bén. Bình thường cậu có mở to mắt ra nhìn cũng không thấy được những chi tiết nhỏ bé kia, bây giờ chưa kể cái gì cũng cảm nhận được mà còn hoàn toàn không có cách nào kiềm chế bản thân. Không kiềm được mà để ý, mà cảm thụ sự tồn tại của người đàn ông đang nằm cạnh mình.
"Sao vậy, không ngủ được?" Anh xoay qua nhìn cậu. Dưới ánh đèn mờ nhạt, đôi mắt phía sau cặp kính gọng vàng tinh xảo mang theo một loại vẻ đẹp vừa lạnh lùng lại vừa nghiêm khắc.
"Đèn sáng quá hay sao?" Anh hỏi cậu, nhưng cũng không chờ cậu trả lời, cất sách đi, gỡ mắt kính xuống rồi tắt đèn.
Trong bóng tối, đột nhiên Dụ Trừng có thể cảm nhận được cử động của người bên cạnh, cảm nhận được cánh tay ang đang kề sát cánh tay cậu, cùng với tiếng hít thở thật gần của anh.