Hôm nay Dụ Trừng với bạn cùng bàn xuống căn tin ăn cơm, đúng lúc gặp Thích Hoành đang bưng mâm đi tới. Dụ Trừng còn nhớ rõ hành động của đối phương hôm tụ tập ăn lẩu vừa rồi, đang cảm thấy hơi xấu hổ thì người kia đã đi về hướng bọn họ.
"Ăn chung nha?" Thích Hoành mỉm cười, tựa như chưa từng xảy ra việc gì. Dụ Trừng tự hỏi phải chăng y đã quên hết những chuyện hôm đó, dù sao bạn cùng bàn của cậu cũng đã nói, hễ y uống rượu say thì tính tình không được tốt lắm.
Ba người tìm một bàn trống ngồi xuống. Đêm qua bác sĩ Dương lại về nhà sớm, cho nên vì một lí do rất "ba chấm" nào đó, động tác ngồi xuống của Dụ Trừng càng thêm cẩn thận. Tên cùng bàn với cậu thần kinh thô không nhận ra, Thích Hoành ngược lại nhìn cậu một cái, trên môi ẩn ẩn ý cười, khiến Dụ Trừng cảm thấy quá ảo diệu.
Nhưng cậu lại sợ mình có tật giật mình, không dám nghĩ quá nhiều. Dụ Trừng tự bấn loạn trong đầu một hồi, thành ra không để ý hai người kia đang nói gì, chỉ đến khi bị gọi giật mới ngơ ngơ "A" một tiếng.
"Tôi nói, đầu óc của cậu bay lên mấy tầng mây cũng nên trở về đi chứ?" Tên cùng bàn lắc lắc đầu, nói, "Cuối tuần này là sinh nhật Thích Hoành, tụi tôi vừa mới hỏi cậu có đi hay không."
"Tôi hả? Chắc là không đi được ! ..." Dụ Trừng lặng lẽ nhủ thầm, huống chi tôi với cậu ta đâu có thân quen gì đâu.
"Cậu từ chối thẳng thừng như vậy làm người ta đau lòng quá đi." Thích Hoành nhìn cậu, cười một cái, "Thực ra tôi cũng muốn hỏi thật, Dụ Trừng, cậu có phải ghét tôi lắm không."
"Không, không đâu... Sao tự nhiên cậu lại hỏi vậy?" Dụ Trừng lắp bắp, đương nhiên không dám thừa nhận, huống chi cậu thật ra chỉ không quen giao tiếp với tuýp người như Thích Hoành, hai người vốn không thân nhau, sao có thể nói ghét hay không ghét được.
"Con người tôi tương đối vô tâm, nếu cậu không thích tôi thì cứ nói thẳng ra, nếu không... tôi sẽ nghĩ là mọi chuyện vẫn ổn." ... Hóa ra y cũng tự biết vậy.
Dụ Trừng nuốt nước bọt, đối phương đã nói đến mức này, tiếp tục từ chối lại thành ra không nể mặt y, không thể làm gì hơn ngoài việc uyển chuyển nói: "Tôi chỉ là cảm thấy đến dự sinh nhật cậu mà lại không quen biết ai, sẽ rất xấu hổ."
"Hai người cậu chẳng lẽ không quen biết nhau sao?" Thích Hoành chỉ vào tên cùng bàn với Dụ Trừng bĩu môi, lại chỉ chỉ chính mình, cười khả ái nói: "Tôi và cậu chẳng lẽ không tính là quen biết sao?"
"... Ừ thì quen, quen." Cậu không còn gì để nói.
Sau đó đành tự an ủi bản thân, nhà Thích Hoành có tiền như vậy, chắc chắn tổ chức sinh nhật vô cùng xa hoa hoành tráng, không chừng sẽ có hải sản nữa, đến đó nhất định được ăn no! Lại nói đến chuyện tặng quà.
Nếu đã được mời dự tiệc sinh nhật, cậu không thể cứ tay không mà đến. Có điều từ đây đến cuối tuần chỉ còn có hai ngày, Dụ Trừng vốn không giỏi chọn quà, cảm thấy đau đầu vô cùng.
Dụ Trừng sau khi về nhà liền dạo Taobao *, quay cuồng một hồi đành phải chạy lên Zhihu** cầu cứu, tặng quà sinh nhật cho con trai nên tặng cái gì, sau đó kinh dị phát hiện quà tặng cho con trai vậy mà cũng có cả trăm thứ hầm bà lằng đủ cả.
Cho đến khi bị bác sĩ Dương rửa chén bát xong đi ra vỗ mông một cái, cậu mới chạy đi tắm - Hai ngày nay bác sĩ Dương phi thường đảm đang hiền lành, một tay giành hết việc nấu cơm, giặt quần áo, khiến Dụ Trừng không còn gì làm, chỉ có thể nằm ghế salon rung đùi lắc chân.
Dụ Trừng vứt lại chiếc iPad còn để giao diện Zhihu chưa tắt, ôm cái mông vừa bị "sàm sỡ" lủi vào phòng, bác sĩ Dương liền tiện tay cầm iPad lên.
Cậu tắm xong đi ra, bác sĩ Dương đang ngồi trên giường, thấy cậu liền vẫy tay gọi qua: "Em qua đây."
Dụ Trừng đang xỏ dép lê, đầu ngón chân giật giật, khó xử nói: "Em muốn sấy tóc đã..."
Dương Tấn Hoài đứng dậy bước tới, cầm lấy máy sấy tóc trong tay cậu: "Để anh giúp em."
Hơi nóng thổi qua từng kẽ tóc trên đầu Dụ Trừng, ngón tay Dương Tấn Hoài cũng luồn vào tóc cậu, lúc sượt qua da đầu mang theo chút lạnh lẽo, đến khi chạm vào lỗ tai liền khiến cậu khẽ run rẩy.
Dụ Trừng hơi căng thẳng ngồi yên không nhúc nhích. Trên mặt gương đối diện hiện ra tư thế thân mật giữa hai người. Anh ở phía sau kề sát vào cậu, hai tay anh vòng qua, vây cậu ở giữa.
Lỗ tai Dụ Trừng không hiểu sao bắt đầu nóng lên, tim cũng đập bang bang rất nhanh. Âm thanh rè rè chợt ngừng, tiếng tim cậu nhảy nhót trong lòng ngực dường như được khuếch đại thêm mấy lần.
"Mặt em sao lại đỏ như vậy." Đương nhiên là do tắm nước nóng bị hun đỏ. Dụ Trừng muốn lên tiếng giải thích, lại nhìn đến hình ảnh trong gương, đầu cậu cúi thấp, vành tai cậu bị môi anh đang dán sát vào, rốt cuộc nửa chữ cũng không nói nên lời.
Hai cánh môi anh lướt dần xuống dưới, đến cổ cậu liền mút vào một cái. Âm thanh kia có chút vang dội, Dụ Trừng trợn to mắt nhìn khuôn mặt dần đỏ lên của mình trong gương, lắp bắp: "Bác, bác sĩ Dương..."
"Hửm?" Dương Tấn Hoài vừa mút cắn cần cổ cậu, vừa đưa một tay đến nút thắt áo choàng tắm cậu đang mặc.
"Hôm qua, hôm qua, chúng ta..." Dụ Trừng khó nhọc mở miệng, mặt đỏ lựng.
Bác sĩ Dương không hổ là người thầy thuốc có nếp sinh hoạt điều độ, một tuần "làm" hai đến ba lần dựa theo đúng tiêu chuẩn y học. Hơn nữa nếu hôm trước "làm", hôm sau nhất định sẽ không "làm", trong tuần đi làm tự nhiên sẽ không "làm" nhiều như cuối tuần. Loại sinh hoạt tình ái nghiêm cẩn kiểu này, khiến Dụ Trừng đôi khi cảm thấy bác sĩ Dương thật ra chỉ xem việc quan hệ như một hình thức phát tiết dục vọng của anh, một loại hoạt động duy trì sức khỏe cơ thể.
Hôm nay bác sĩ Dương ăn nhầm thứ gì hay sao...
"Anh sẽ nhẹ một chút." Anh nói một cách mập mờ, áo choàng tắm trên người Dụ Trừng liền bị cởi ra.