Lúc tỉnh lại, trong phòng chỉ có mình cậu, Dụ Trừng trợn tròn mắt ngẩn người một hồi.
Trán cậu vẫn còn cảm giác như mới vừa được ai chạm vào, nằm mơ sao lại có cảm giác chân thật đến vậy.
Cảm thấy khát nước, mà cũng không muốn ngồi dậy lấy nước, bây giờ một chút sức lực cũng không có. Mãi đến khi cửa bị mở ra, người đi tới nói :" Ngươi rốt cuộc cũng tỉnh lại rồi! ".
Cậu vội vã nở nụ cười: "Cám ơn ngươi, còn có Thích Hoành, đưa ta đến bệnh viện."
Nếu không có bọn hắn không biết giờ cậu đã thăng thiên đến nơi nào rồi.
" Ngươi đó! Bệnh sao không nói, ta nằm giường kế bên thôi, làm sao lại phải chịu đựng đến như vậy. Nếu không phát hiện sẽ như thế nào? "
Dụ Trừng vừa cười vừa ừ một tiếng.
"Thích Hoành ngày hôm nay có lớp, đã về trường học trước, bảo ta ở lại chăm ngươi. Cho nên ta hôm nay sẽ ở đây." Hắn kéo ghế ngồi vào bên cạnh cậu, sờ sờ trán cậu :"Đã hạ sốt rồi! "
"Thật cảm ơn, đã làm phiền ngươi..."
"Ôi, hai chúng ta đâu phải người xa lạ?" Hắn không thích Dụ Trừng khách xáo như vậy, liền bổ sung, "Hơn nữa người thúc thúc của ngươi, cũng nhờ ta chăm sóc thật tốt cho ngươi."
"Thúc thúc ta... ?" Dụ Trừng ngơ ngác, không biết sao có chút cà lăm, " bác sĩ Dương ... Có... Có tới sao?"
"Đúng vậy, ngươi nằm viện cũng phải báo cho người trong nhà một chút mà, ta liền khẩn cấp liên lạc cho thúc thúc ngươi ."Hắn sờ sờ sau gáy, lòng vẫn còn sợ hãi, "Bất quá thúc thúc ngươi thật sự có điểm đáng sợ a, ngày hôm qua làm ta sợ muốn chết."
"Sao? Người ấy làm sao? " Dụ Trừng tim đập liên hồi.
"Ngược lại không có gì ... thúc thúc ngươi tối hôm qua có đến, sắc mặt quả thực trong rất dữ, ngươi và thúc thúc ngươi quan hệ có phải là không tốt a... Ta cảm thấy được ngươi mà tỉnh, có thể sẽ bị đánh."
"..."
Dụ Trừng gom góp được dũng khí: "Vậy giờ người đó đang ở đâu? "
"Có việc gì gấp phải đi " lại bổ sung thêm "Hình như là có bệnh nhân đang chờ. "
Dụ Trừng vừa mới mừng rỡ, giờ như bóng xì hơi vì chính mình trong nháy mắt đó mềm yếu mong đợi, cảm thấy trên mặt nóng lên, thế nhưng tay chân liền nguội lạnh xuống.
Cậu không sai biệt lắm cũng có thể đoán được, bác sĩ Dương đến liếc hắn một cái, đại khái chỉ là bị bạn cùng lớp dọa sợ.
Mà cậu bệnh không đáng là gì, đâu ần phải chăm sóc, đương nhiên anh sẽ về chăm sóc Lâm Vị Hàn.
Thích Hoành nói là buổi chiều đến thay ca, mà Dụ Trừng cảm thấy được chính mình ở một mình cũng không sao, không cần phiền hai người, truyền xong dịch cậu xuất viện về.
Dụ Trừng một mực xuất viện, hắn không thể nào khuyên được đành phải làm thủ tục xuất viện về ký túc xá.
Hắn hiếm thấy rất kiên trì, cùng bàn liền không có cái yêu biện pháp, cùng hắn đi làm thủ tục, hai người trở về ký túc xá.
Về đến nơi cậu uống thuốc, cơ thể không chút khí lực chui vào chăn, bó mình thành một cục.
Mà không biết tại sao, đôi mắt cùng mũi rất chua, nhắm mắt lại ngủ, cũng cảm giác được có nước ướt át dọc theo khóe mắt đóng chặt chảy xuống, hô hấp có chút khó khăn, đôi môi cũng rất khô, thật giống da nứt ra rồi, có điểm đau đớn.
Cậu mới phản ứng được, chính mình từ buổi sáng đến giờ vẫn chưa uống chút nước nào.
Chăn xốc lên, lần bước xuống cầu than. Bởi cậu nằm giường tầng trên nên lúc leo xuống có chút khó khăn, gặp đèn phòng cũng không có mở, bao trùm căn phòng bằng một màu đen lạnh lẻo.
Thật vất vã trèo xuống từng bậc thang, cậu cứ ngỡ đã xuống tới đất liền buông tay kết quả hụt chân, cả người ngã ra.
Cậu hoảng sợ tim đập liên hồi, cứ ngỡ mình như bao tải bị ném, ai ngờ cơ thể cậu nằm yên ổn trong vồm ngực.