Ông Chồng Tổng Tài Không Dễ Chọc

Chương 14: Một Khóc Hai Nháo Ba Tuyệt Thực



Lâm Oản Oản ở trong viện ba ngày.

Ba ngày trước, cô đã gọi điện thoại cho đạo diễn Lí Mưu, và xin nghỉ ba ngày, vốn dĩ lúc đầu đạo diễn Lí Mưu có chút không vui, nhưng sau khi biết được chính Lâm Oản Oản là người đã cứu đứa trẻ ở trên phim trường, liền lập tức yêu cầu cô nên nghỉ ngơi nhiều hơn.

Hóa ra con ngựa mất kiểm soát ngày hôm đó là của đoàn làm phim, con ngựa thiếu chút nữa giẫm lên đứa bé, trong lúc quay phim mà lại nháo ra mấy loại tin tức như thế này đối với tổ kịch bản thì tuyệt đối là vô cùng bất lợi, đặc biệt là lúc sau Lí Mưu lại biết được, cô bé thiếu chút nữa gặp chuyện không may ngày hôm đó là con gái của tổng tài tập đoàn Tiêu thị thì mồ hôi lạnh không ngừng tuôn ra.

Công chúa nhỏ của Tiêu gia đó!

Trong cái vòng này, ai mà lại không biết công chúa nhỏ này chính là tròng mắt của hai vị đại lão của Tiêu gia chứ, đừng nói là chết vì bị thương, chỉ cần rớt một cộng tóc ở chỗ của ông ta thôi, thì lửa giận của hai vị đại lão Tiêu gia cũng có thể san bằng toàn bộ thành phố Điện ảnh và Truyền hình rồi!

Lâm Oản Oản chính là đã cứu cả tổ kịch bản!

Vì thí, Lí Mưu sảng khoái vung tay lên, trực tiếp cho Lâm Oản Oản nghỉ bảy ngày, để cho cô nghỉ ngơi thật tốt, đồng thời đưa cho cô một phong bì đỏ thật lớn để mua chút thuốc bồi bổ thân thể.

Ba ngày qua, Tiêu Lăng Dạ và Tiêu Tâm Can cũng không có xuất hiện nữa.

Lâm Oản Oản thực sự cảm thấy nhẹ nhõm, nhưng mà Lâm Duệ, lại có chút khá thất vọng, Lâm Oản oản có thể nhìn ra, mỗi lần cửa phòng bệnh có bất kỳ động tĩnh nào, cậu bé sẽ ngay lập tức nhìn lên, nhưng khi nhìn thấy là các bác sĩ và ý tá, cậu ngay lập tức cụp mắt xuống.

Cho dù cậu không nói thì Lâm Oản Oản cũng có thể nhìn ra được, cậu bé đây là đang chờ Tiêu Tâm Can rồi.

Lâm Duệ thường ngày là một đứa trẻ ít nói, cậu đã quen ở một mình, cũng không thích giao lưu kết bạn, không ngờ tới cậu lại thích bé con đó.

* * *

Cùng lúc đó!

Cẩm cung!

Cẩm cung là khu biệt thự do tập đoàn Tiêu thị khai phá, cũng là khu biệt thự xa hoa nhất ở Vân thành, khu này tổng cộng chỉ có 18 căn biệt thự, ở nơi tất đất tất vàng này, mỗi một căn biệt thự đều có giá trên trời.

Mà chỗ ở của Tiêu Lăng Dạ chính là một trong những căn biệt thự tôn quý số một tại đây.

Lúc này, trong biệt thự lại là gà bay chó sủa.

Tiêu Tâm Can đứng ở cầu thang trên tầng 2, bé đập tất cả những gì có thể đập được ở trên hành lang, trong đó có cả những đồ cổ bằng gốm sứ.

Mảnh vỡ rơi vãi khắp sàn nhà.

Những người hầu đều sợ tái cả mặt: "Tiểu thư, cẩn thận kẻo đâm vào chân đó!"

"Không được đi lên, không cho phép mấy người lên đây!"

Những người hầu đều đứng ở dưới lầu, nôn nóng đến mức toát cả mồ hôi lạnh, nhưng toàn bộ mọi người không một ai dám đi lên lầu.

"Tâm Can, cháu đi xuống đây trước được không?"

"Không muốn!"

"Nếu không hay là cháu ăn một chút gì trước đi? Chú hai kêu phòng bếp làm món thịt kho tàu và sườn kho tộ mà cháu thích ăn nhất được không, còn có sò điệp thượng hạng mà cháu yêu thích nhất, đúng rồi đúng rồi, còn hầm cháo tổ yến mà cháu thích uống nhất."

Bụng Tâm Can ùng ục kêu, nhưng bé vẫn giữ lập trường kiên định, kiên quyết nói: "Cháu không ăn!"

"Như vậy sao mà được, cháu đã một ngày không ăn gì rồi!". Kiếm Hiệp Hay



"Không ăn không ăn không muốn ăn!"

Tiêu Diễn không còn biện pháp nào, anh ta nhanh chóng gọi điện thoại cho Tiêu Lăng Dạ đang ở công ty: "Anh trai của em ơi, anh nhanh chóng trở về đi, em thật sự không còn cách nào khác! Sau khi anh đi Tâm Can lại nổi cơn thịnh nộ, lần này khác với lần trước, con bé nhất định không phải đùa giỡn đâu, mọi thứ trong nhà đều bị con bé đập hết rồi, anh mau trở về đi!"

Lúc Tiêu Lăng Dạ trở về, anh liền nhìn thấy từ trên lầu đến dưới lầu đều trở nên lộn xộn hết cả lên.

Mày anh gắt gao nhăn lại: "Tiêu Tâm Can!"

Tâm Can không sợ anh, nhìn thấy Tiêu Lăng Dạ, bé càng khóc lớn hơn nữa, chỉ vào anh rồi lên án: "Bạo quân! Pa pa chính là một bạo quân! Tâm Can đã hứa với dì xinh đẹp là sẽ đến bệnh viện thăm dì ấy, cũng đã hứa với Lâm Duệ là sẽ đến tìm cậu ấy chơi, ai bảo pa pa không cho con ra ngoài chứ!"

Bé con càng nói càng thương tâm, nắm tay mập mạp che đi đôi mắt ngấn lệ của bé: "Sao pa pa có thể bá đạo như vậy chứ! Mệt con lúc trước còn nói những lời hay về pa pa trước mặt dì xinh đẹp, ô ô, con cũng là người có nhân quyền mà, cho dù pa pa là người giám hộ của con đi nữa, thì cũng không có quyền giam cầm sự tự do của con!"

Hàn khí trên người Tiêu Lăng Dạ càng ngày càng nặng.

Tiêu Diễn thấy thế, nhanh chóng chạy đến trước mặt anh: "Anh! Cả một ngày hôm nay Tâm Can đều chưa ăn cái gì cả, anh cũng đừng có quở mắng con bé."

Tiêu Diễn vô cùng đau lòng.

Tâm Can nhà bọn họ bình thường chính là một con hồ ly vô cùng vui vẻ, vô tâm vô phổi, hơn nữa rất thích ăn đồ ăn ngon, theo cách nói của bé, phiền não như thế nào cũng có thể giải quyết bằng một bữa cơm, một bữa không được thì hai bữa.

Nhưng mà bây giờ, thế mà ngay cả cơm bé cũng không ăn

Có thể thấy được tính nghiêm trọng của sự việc rồi đó!

Tiêu Diễn thật sự không nghĩ tới, Tâm Can sẽ thích Lâm Oản Oản và Lâm Duệ như vậy, đây vẫn là lần đầu tiên anh ta nhìn thấy Tâm Can ngoài việc ăn uống ra còn kiên trì chuyện khác đến như vậy.

"Mang vài món ra đây!"

Người hầu lập tức bưng phần cơm trưa của Tiêu Tâm Can đến.

Tiêu Lăng Dạ bưng phần cơm lên lầu, anh mang giày da, giẫm lên từng mảnh sứ nhỏ, đi từng bước đến trước mặt Tiêu Tâm Can.

"Ăn đi!"

"Không ăn!" Tâm Can quay ngoắt đi: "Pa pa không cho con đi thăm dì xinh đẹp, thì con sẽ không ăn bất cứ cái gì cả!"

Tiêu Lăng Dạ cười lạnh: "Một khóc hai nháo ba tuyệt thực, ngoại trừ mấy cái này ra con còn có thể làm cái gì nữa!"

"Mặc kệ mặc kệ! Tâm Can phải đi tìm dì xinh đẹp!"

Hai cha con giằng co với nhau.

Một tiếng sau.

Tiêu Lăng Dạ bực bội kéo cà vạt, anh quay đầu nói với Tiêu Diễn: "Gọi điện thoại cho Tống Liên Thành, hỏi xem Lâm Oản Oản đã xuất viện chưa?"

Tiêu Diễn ngay lập tức gọi điện thoại, một phút sau trả lời: "Bọn họ mới ra viện rồi.'

" Gửi địa chỉ hiện tại của Lâm Oản Oản qua cho anh! "

" Ồ! "

Tiêu Diễn vội vàng gửi địa chỉ qua cho Tiêu Lăng Dạ.

Cho nên, một khóc hai nháo ba tuyệt thực, dùng để đối phó với anh trai vẫn là vô cùng hữu dụng đó thôi.



Tiêu Lăng Dạ cầm chìa khóa xe đi ra khỏi cửa, lân này không cần anh mở miệng, Tiêu Tâm Can lập tức chạy chậm theo sau anh.

Tiêu Lăng Dạ thấy trên mặt đất rơi đầy mảnh vỡ nhỏ, bất đắc dĩ xoay người ôm bé lên.

* * *

Lâm Oản Oản xuất viện!

Hứa Dịch đi đón cô và Lâm Duệ, xe dừng lại ở bãi đậu xe của tiểu khu, mới vừa bước xuống xe, Hứa Dịch liền lấy hai túi nguyên liệu lớn ra từ trong cốp xe.

" Đây là để làm gì vậy? "

Hứa Dịch lấy đồ vật ra, cười nói:" Em ở bệnh viện ba ngày, thật vất vả mới được xuất viện, đương nhiên phải chúc mừng một chút rồi, hôm nay ăn lẩu ở nhà em! "

" Thật tốt quá đi, mấy ngày nay tôi đều ăn đồ ăn ở bệnh viện, miệng đều nhanh nhạt đến mức muốn có một con chim sắp bay ra ngoài luôn rồi, rốt cuộc cũng có thể ăn một bữa no nê! "

Mấy người họ vui vẻ đi thang máy lên lầu.

Vừa ra khỏi thang máy, liền nhìn thấy hai đại tôn Phật một lớn một nhỏ đang đứng ở trước cửa nhà cô.

Tiêu Lăng Dạ vẫn mặc một bộ vest đen như trước, trong ngực anh ôm một bé con đang cầm một bó hoa đủ loại màu sắc ở trong tay, tổ hợp quỷ dị này làm Lâm Oản Oản trực tiếp há hốc mồm!

Đây là cái tình huống gì đây?

Cô còn tưởng rằng cô và hai bố con nhà này sẽ không bao giờ gặp lại nhau nữa chứ.

" Tâm Can ầm ĩ muốn tới tìm cô. "

" Ồ! "

" Dì ơi! "Tâm Can giãy giụa từ trong ngực của Tiêu Lăng Dạ nhảy xuống, ôm hoa chạy chậm đến trước mặt Lâm Oản Oản, ngước đôi mắt sáng ngời nhìn cô:" Dì xinh đẹp, chúc mừng dì xuất viện! Tâm Can rất nhớ dì, dì có nhớ Tâm Can không? "

Lâm Oản oản nhận lấy hoa tươi, xoa xoa đầu của bé con:" Nhớ. "

Tâm Can lập tức nở nụ cười.

Theo lương tâm mà nói, thì Lâm Oản Oản vẫn là rất thích đứa nhỏ Tiêu Tâm Can này.

Cô lấy chìa khóa mở cửa ra, mấy người thay sang dép lê đi vào phòng.

Đã đến giờ ăn cơm tối.

Lâm Oản Oản cầm đồ ăn cũng không thể thúc ép đuổi người ta đi được, nên cô lịch sự hỏi:" Tiêu tiên sinh, hai người đã ăn cơm tối chưa, chúng tôi đang chuẩn bị nấu lẩu ăn, hay là.. cùng nhau ăn thế nào? "

Tiêu Lăng Dạ:" Được! "

Lâm Oản Oản:"..."

Cô chỉ là khách sáo nên mới hỏi một chút mà thôi, cũng không phải thật sự muốn giữa người ta lại, Tiêu Lăng Dạ này nghe không hiểu hay sao.

Hay là nói, mấy câu lịch sự như thế này bây giờ không còn phổ biến ở quốc nội nữa rồi?

Lâm Oản Oản có chút mộng bức!