Lục Dương ở văn phòng làm việc, Lâm Vỹ nói bác sĩ tới có chuyện cần trao đổi riêng với hắn. Nghĩ tới bệnh tình của Triệu Yên, hắn gác lại công việc bỏ ra chút thời gian để gặp mặt.
Dương Ngọc được mời vào, văn phòng tổng giám đốc sa hoa lộng lẫy. Chủ nhân nơi đây lại đẹp trai, hào nhoáng, nói không động lòng là nói dối.
"Bác sĩ Dương, mời." - Hắn theo phép lịch sự mời Dương Ngọc ngồi xuống bàn trà nước.
Cô ngồi đối diện, vén tóc mai, thái độ cố tỏ ra điềm đạm hết cỡ.
Không để mất quá nhiều thời gian, hắn hỏi trước: "Nghe nói bác sĩ Dương có chuyện cần trao đổi riêng với tôi?"
"Đúng vậy, chuyện bệnh tình của cô Triệu."
"Mời cô nói." - Hắn nhìn Dương Ngọc tập trung lắng nghe.
Cô ta cũng tỏ ra cực kỳ chuyên nghiệp, lật mở bệnh án rồi dùng bút bi chỉ ra những điểm cần lưu ý trên bệnh án.
Dương Ngọc nói: "Tình trạng của cô Triệu không khả quan, phụ nữ ở tuổi cô ấy mắc bệnh này phải nói là cũng khó điều trị. Thường người bệnh sẽ không chấp nhận chuyện mình bị bệnh, vấn đề này khá tế nhị Lục tổng cũng hiểu mà phải không?"
"Có cách nào khác không?" - Hắn nhìn cô hỏi.
Dương Ngọc đóng hồ sơ bệnh án, sau đó nhìn thẳng Lục Dương, cô cao giọng nói: "Cái này là tâm sinh lý rồi Lục Tổng. Anh tốt như vậy, thiếu gì phụ nữ có phải không?"
"Cô là bác sĩ, cô nói chuyện kiểu gì vậy?" - Hắn không thích thái độ này của Dương Ngọc. Lần trước cô ta đưa ra phương án đổi bạn tình hắn đã không nói tới rồi.
"Thời gian dài cô ấy khó chịu, anh cũng sẽ khó chịu. Phụ nữ khô hạn đàn ông sẽ không thích."
"Được rồi, bác sĩ Dương tôi nói trợ lý tiễn cô."
"Anh cố chấp với một cô tình nhân yếu sinh lý để làm gì chứ?"
"Mời."
Hắn rời khỏi bàn trà, sau đó ấn nút gọi nội bộ. Thái độ của hắn rất rõ ràng, Dương Ngọc cũng không có lá gan chọc giận hắn. Nhưng cô ta vẫn tức lắm, cô ta vậy mà lại thua dưới tay một con đàn bà yếu sinh lý ư?
Đợi tới khi Dương Ngọc rời đi, Lục Dương mới thở dài ngã người ra sau ghế, hắn day day mi tâm.
Hắn sẽ không bỏ Triệu Yên, sao mà hắn bỏ cô được chứ!
*
Hôm nay Triệu Yên đi làm về sớm, bốn giờ chiều đã về tới nhà. Dạo gần đây Quân Hạo bận tập luyện để thi đấu nên bảo cô giảm giờ học, cô cũng không khó dễ gì. Đứng trước cửa nhìn thấy bên thềm có giày cao gót của phụ nữ, chân mày của Triệu Yên nhíu lại.
Đừng có nói Lục Dương ôm phụ nữ về nhà nha, hắn mà dám làm thế cô sẽ phế hắn!
Triệu Yên cởi giày đi vào nhà, phòng khách có hai người, Lục Dương và một cô gái lạ mặt cả hai vẫn còn mặc đồ. Trông cô ta cũng xinh đẹp, trẻ trung, có cốt cách, trên người dác toàn đồ hiệu.
"Cô về đi." - Lục Dương lạnh giọng.
Tố Kiều Như nhìn Triệu Yên từ đầu tới chân, sau đó trong ánh mắt tỏ ra tia khinh thường không hề che giấu.
Cô nghe cô ta nói: "Lục Dương anh vì con đàn bà rẻ tiền này mà năm lần bảy lượt tránh né em?"
"Ê tôi có nghe đó nha." - Triệu Yên chen vào, có cô ở đây cô ta dám mở miệng nói cô rẻ tiền?
"Nghe thì sao, thứ tiểu tam dơ bẩn giật chồng của người khác mà còn dám lớn tiếng ở đây sao?"
Giật chồng?
Cô có nghe lầm không vậy?
Tố Kiều Như đứng phắc dậy định đi lại phía Triệu Yên, thì ngay lập tức Lục Dương đã kéo tay cô ta lại. Bọn họ ở trước mặt cô kẻ nắm người kéo, thật nực cười!
"Đừng đụng tới cô ấy, cô về đi. Lần sau đừng tới đây nữa." - Hắn cảnh cáo Tô Kiều Như một lần nữa.
"Cô ta có tư cách gì ở bên cạnh anh?"
Tố Kiều Như hất tay hắn ra, đi tới trước mặt Triệu Yên. Sau đó rút ra tấm thẻ đưa cho cô, Tố Kiều Như cao giọng nói: "Cầm lấy tiền rồi cút khỏi đây đi."
"Cô là vợ của Lục Dương?" - Cái cô muốn biết chính là cái này, hắn đã có vợ rồi sao?
"Tôi là vợ chưa cưới của Lục Dương, sớm muộn gì chúng tôi cũng sẽ kết hôn. Nên cô khôn hồn thì cầm tiền biến đi, trong này có hai tỷ đó."
Triệu Yên vốn là muốn cầm, người ta cho cô tiền cô dại gì mà không cầm. Lục Dương có vợ chưa cưới, cô cũng sẽ không ở lại bên cạnh hắn nữa.
Ngay khi cánh tay cô vừa đưa lên, cô ta lại nói: "Chê ít hả, từng này tiền cô có nằm dạng chân cả năm cũng chưa chắc kiếm được đâu. Tôi khuyên cô làm người đừng quá tham lam..."
"Tố Kiều Như tôi bảo cô cút!" - Lục Dương gào lên lôi cô ta đi xềnh xệch ra ngoài.
Sắc mặt Triệu Yên lạnh đi, trong lòng thật sự có cảm giác rất rất tức giận. Cô cắn cắn đầu lưỡi, cố gắng kiềm chế cảm xúc tiêu cực của mình để không bộc lộ ra bên ngoài.
Lục Dương quay lại rất nhanh, Triệu Yên bình thản nhìn hắn. Cô nheo mắt, thản nhiên nói: "Tiên sinh, xin lỗi nha. Em không thể ở bên anh nữa rồi."
Ngay lập tức Triệu Yên đã giằng tay hắn ra, cô nhíu mày, nghiến răng cố gắng không gào lên với hắn. Cô nói: "Em thà ngủ với ông già năm sáu chục tuổi cũng sẽ không bao giờ làm tiểu tam trong chuyện tình của người khác đâu, Lục Dương."
Đó là giới hạn của cô. Không, phải nói là nỗi ám ảnh của cô mới đúng, gia đình cô cũng vì "tiểu tam" mà đổ vỡ. Triệu Yên không thể nào cũng làm tiểu tam được, sao mà có thể chứ!
"Tôi và cô ta không có quan hệ gì hết."
"Đàn ông các người đều như nhau thôi, ở trước mặt cô này thì nói không có quan hệ gì với cô kia đúng không?" - Đôi mắt của cô ứa lệ, cô không hề muốn mình sẽ khóc. Cũng không hề muốn nhớ tới quá khứ của chính bản thân mình, vui vẻ mà sống chẳng phải tốt hơn hay sao?
"Triệu Yên sao em không tin tôi?"
Hắn nhìn cô, ánh mắt của hắn giống như một cái xiềng xích giam cầm cô ở trong đó.
Lúc này Triệu Yên lại cười, nụ cười cực kỳ chua chát: "Anh chẳng qua chỉ muốn trả thù em năm xưa đá anh, chỉ muốn dày vò em đau khổ thôi có đúng không? Vậy em có thể xin anh đổi qua cách khác không? Đừng bắt em làm kẻ thứ ba, em sẽ căm ghét mình chết mất. Năm xưa là em sai, em không nên nói chia tay trước. Em không nên làm anh mất mặt, xin lỗi anh. Em xin lỗi anh thật lòng đó Lục Dương, anh tha cho em đi được không?"
Hắn thừa biết đó là cái mụn nhọt trong lòng cô, ấn vào cô sẽ đau. Lục Dương thừa biết quá khứ của cô, thừa biết hoàn cảnh gia đình cô.
Vì sao có nhiều cách như vậy, hắn lại chọn một cách tàn nhẫn nhất cơ chứ?
"Em cho rằng tôi ở bên em chỉ vì trả thù chuyện xưa thôi ư?" - Hắn hỏi trong ngẩn ngơ, đôi mắt của hắn chứa đựng vẻ thất vọng.
Chính là loại tuyệt vọng, cô độc mà đã lâu rồi cô không nhìn thấy.
Triệu Yên không nhìn nữa, cũng không nhìn nổi nữa cô lựa chọn bỏ đi.
Ngay lúc cô định quay lưng đi thì bị hắn kéo tay lại, hắn siết chặt cổ cô, gương mặt tức giận, gầm lên với cô: "Tôi không cho phép em đi!"
"Anh muốn kiện gì đó thì cứ kiện đi, em sẽ không ở lại. Sẽ không làm kẻ thứ ba, sẽ không... Ưm... Ưm... Buông ra..."
Hắn cưỡng hôn cô, cướp đoạt toàn bộ câu chữ. Triệu Yên đấm đá túi bụi, hắn cũng không có ý định ngừng lại. Cô cắn vào môi hắn, rõ ràng hắn chảy máu rồi cũng không chịu buông cô ra. Mùi máu tanh hoà vào trong khoang miệng của Triệu Yên, tanh nồng và mặn chát.
Hắn điên rồi!
Triệu Yên biết hắn đang nổi điên, cô buông lỏng đôi tay đang chống cự. Mặc hắn muốn làm gì thì làm, cô làm cá chết. Mãi một lúc sau, hắn mới buông đôi môi cô ra.
Lục Dương vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp của cô, ngón tay hắn chà xát khuôn môi mềm mại, ánh mắt của hắn dán chặt trên gương mặt quật cường của cô. Lục Dương nói: "Không cho phép em rời đi, nếu em dám trốn đi tôi sẽ bắt em lại. Triệu Yên đừng nghĩ tới chuyện trốn đi một lần nào nữa, biết không?"
"Anh thật đáng sợ!"
"Ngoan, tôi bế em đi tắm nhé?"
"Cút khỏi mắt tôi, càng xa càng tốt."
Triệu Yên đi thẳng lên lầu, cô biết hắn có khả năng bắt cô lại như lời hắn nói. Chỉ cần hắn không buông tay, cô đừng hòng trốn thoát!