Triệu Yên uống rất nhiều, Lục Dương cũng không cản được cô. Không biết vì sao sau khi ra ngoài quay về hắn luôn cảm thấy tâm trạng của cô có gì đó không đúng.
Nhưng cũng chiều lòng cô, để Triệu Yên thích uống bao nhiêu thì uống còn hắn sẽ có nhiệm vụ đưa cô về.
Đỡ ma men vào nhà, cô loạng choạng đứng chẳng vững.
“Triệu Yên ngoan nào, tôi bế em lên phòng nhé?” - Hắn dỗ ngọt.
“Không cần, không cần em có chân tự đi được.”
Lúc say cô nàng cực kỳ khó chiều chuộng, hắn cũng chỉ biết im lặng làm nô tì hầu hạ chủ nhân.
Lên được tới phòng cũng là một quá trình xiêu vẹo.
Cửa phòng đóng lại, Triệu Yên chủ động vòng tay câu cổ hắn. Bốn mắt nhìn nhau, hắn cũng không vội cứ như vậy mà nhìn cô.
Đột nhiên Triệu Yên lại cười, cô cười rất ngốc rồi lại sờ soạng vuốt má hắn: “Lục Dương em cho anh một điều ước, muốn ước cái gì cũng được.”
“Sao nào, say rượu rồi hóa thành bà tiên sao?” - Hắn cười, rất có nhã hứng cùng ma men nói chuyện.
“Được, bà tiên cũng được. Lục Dương muốn ước cái gì?” - Cô chớp mắt nhìn hắn.
Lục Dương cũng nhìn cô, hắn im lặng thật lâu đến mức cô suýt chút nữa ngủ quên luôn.
Đột nhiên hắn nâng cằm cô, hơi nhướng mày cất giọng trầm ấm hỏi: “Có phải ước cái gì cũng thành sự thật không?”
“Dĩ nhiên rồi, em là bà tiên mà có phép thuật đó. Anh đừng có xem thường em.”
“Vậy tôi ước Triệu Yên sẽ mãi mãi ở bên cạnh Lục Dương, không được rời đi.”
Triệu Yên không cười ngốc nữa, không biết là cô nghe có hiểu không.
Lục Dương bất động một lúc chỉ để quan sát biểu cảm trên gương mặt xinh đẹp của cô. Không có gì đặc biệt, ngờ nghệch say rượu, có khi sáng ra cô cũng không nhớ gì.
Nhưng hắn cứ tham lam như vậy đó, rất muốn cô sẽ làm bà tiên thực hiện được nguyện vọng của hắn.
Triệu Yên cười, cô nói: “Đồng ý, úm ba la biến ước mơ của anh thành hiện thực nè.”
“Ngốc!” - Hắn hết nói nổi.
Cười cười rồi định bụng bế cô lên giường ngủ nhưng Triệu Yên lại nhanh hơn hắn một bước chu môi hôn hắn. Nụ hôn của cô giống như chuồn chuồn lướt nước, thoảng qua rồi biến mất.
Hắn không thích cảm giác này, chính là cảm giác có được nhưng sau đó lại mất đi. Hắn siết eo cô, cúi người ngậm lấy bờ môi ngọt ngào của Triệu Yên.
Môi lưỡi quấn lấy nhau, cô không từ chối ngược lại còn hưởng thụ. Đầu lưỡi cuốn lấy nhau, tiếng va chạm văng vẳng không thể che giấu. Lục Dương ôm cô lên giường, đôi môi hai người vẫn chưa lúc nào tách ra.
Nụ hôn kéo dài rất lâu rất lâu, đến mức hắn hơi lơi ra cô đã ngủ luôn ngay sau đó. Hắn cười khổ, rồi xuống giường tìm một cái khăn nóng và đồ ngủ thay ra cho cô.
Chính mình cũng lên giường ôm cô ngủ, đối với hắn chỉ cần như vậy đã là hạnh phúc lắm rồi!
*
Triệu Yên say rượu ngủ đến giữa trưa mới tỉnh, Lục Dương đã đi đến công ty từ sớm.
Cô cũng tranh thủ lên trường học, vừa đi tới cổng trường đã bị Quân Hạo chặn đường. Anh ta cầm một bó hoa hồng cỡ lớn, đứng chờ trước đó.
Triệu Yên vốn không để ý, cô phớt lờ đi qua anh lại bị anh ngang ngược chặn đường. Cô khó chịu ra mặt, nhăn nhó hỏi anh ta: “Cậu lại có chuyện gì?”
“Cô Triệu thành thật xin lỗi, em biết lỗi rồi, thật đó!” - Anh nhìn cô tỏ vẻ đầy thành ý.
Triệu Yên khoanh tay trước ngực, vẻ mặt không dễ nhìn, cô thẳng thừ nói: “Thứ nhất Triệu Yên tôi không thích nghe lời xin lỗi, thứ hai tôi sẽ không tha lỗi cho bất cứ ai tổn thương tôi. Phiền cậu tránh ra, sau này cậu đi đường cậu, tôi đi đường tôi chúng ta không ai quen ai là được.”
“Cô Triệu xin lỗi thật mà, tại vì bữa đó em say quá.” - Anh gãi gãi đầu vẫn là ngoan cố chặn đường.
“Trong đầu cậu vốn đã nghĩ tôi là cái loại vung tiền là có thể mua được nên cậu mới có hành động đó không phải sao? Lúc say người ta chỉ toàn nói thật, cho nên phiền cậu cút!”
Quân Hạo bị chửi ê cả mặt, cả đời này của anh chưa từng bị ai chửi thảm như vậy. Anh gãi đầu, vẫn ngoan cố chặng đường.
Triệu Yên thật sự muốn đánh người ta đó!
“Không phải vậy, chuyện là thế này cô Triệu. Có một bạn học nói điều không hay về cô với em, cho nên em bị ám ảnh tâm lý cô ạ. Không phải em suy nghĩ cô là loại người kia, cái đó là do em bị ám á.”