Ông Chủ Bao Nuôi Muốn Báo Hận Tôi!

Chương 34: Anh cút!



Tuy vậy Lục Dương vẫn nghe lời nghiêm túc lái xe về nhà. Nhưng vào được trong nhà rồi hắn lại không nghe lời nữa.

Hắn bế thốc cô đi thẳng một đường lên phòng ngủ, đặt cô lên chiếc bàn có độ cao vừa phải với hắn.

Triệu Yên giống như con cá nằm trên thớt, chỉ biết nhìn hắn bằng ánh mắt nhiều dấu chấm hỏi.

“Yên Yên của anh, cuối cùng em cũng là của anh rồi.” - Lục Dương nói với giọng phấn khởi.

“Anh kích động quá đấy, hai người yêu nhau kết hôn chỉ là chuyện sớm muộn thôi. Mấy ngày nay thấy thái độ của anh em còn tưởng là anh không muốn kết hôn… Ưm…”

Hắn cưỡng đoạt đôi môi cô, nụ hôn ngọt ngào rời xuống trong chốc lát. Sau đó Lục Dương vuốt tóc mai của Triệu Yên, hắn nhìn cô thâm tình: “Em có biết nằm mơ anh cũng muốn cùng em đi đăng ký không?”

“Ai biểu anh không nói, anh sợ nói ra trước mất mặt hả?” - Cô nói khích.

“Anh sợ nói ra sẽ thành ép em, Yên Yên anh chưa bao giờ muốn ép em làm chuyện mà em không thích.”

Tự dưng lại nghẹn nghẹn nói cổ họng, trái tim của Triệu Yên nhảy dựng lên. Cô nhìn hắn chớp chớp mắt, vì một lời nói đầy chân tình của hắn mà làm cô làm động rồi. Lục Dương hắn dẻo miệng từ lúc nào thế?

Đôi môi hắn tiến sát gần, sau đó không do dự dán lên môi cô. Triệu Yên ôm cổ hắn, bắt đầu một nụ hôn nồng nhiệt chất chứa nhiều tình cảm. Cả hai hôn nhau, hôn đến quên trời đất.

Cô chỉ muốn hôn, còn Lục Dương thì không. Tay hắn ban đầu xoa nắn hai khối thịt mềm mại của cô, Triệu Yên không để ý rồi sau đó hắn càng tham lam hơn bàn tay ma quái chui vào trong làn váy mỏng manh.

Cô kẹp chặt chân, hơi đẩy hắn ra, thở hổn hển, cô nói: “Hôm qua mới đó, anh lại muốn nữa à?”

“Đâu phải em không biết, sao ngạc nhiên vậy? Yên tâm, anh sẽ không làm em khó chịu đâu.”



“Ý em là em mệt rồi.”

“Riêng hôm nay, không thương lượng! Yên Yên cho anh đi mà.” - Hắn nài nỉ.

Triệu Yên không nở từ chối hắn, mắt nhắm mắt mở gật đầu đồng ý.

Nhưng cô có điều kiện: “Chỉ làm một lần thôi nhé?”

“Ừm.”

Nghe mất uy tín nhỉ, cô cũng không có thời gian suy nghĩ nhiều đã bị hắn đè xuống một lần nữ. Quần áo của cả hai rất nhanh đã vứt đầy ra sàn.

Ngón tay hắn đi vào trước, khuấy đảo hang động chật hẹp. Đôi môi hắn đang say mê ăn bánh bao, Triệu Yên phải ngửa cổ thừa nhận khoái cảm mà hắn mang lại không nhỏ.

“Anh vào được không?” - Hắn thủ thỉ bên tai.

Hắn biết mình có hơi gấp, nhưng mà hắn không chịu được nên đành hỏi ý cô trước.

“Ừm, nhanh lên.”

Được chấp nhận, Lục Dương đem đầu nấm đặt ở cửa động vốn đã ướt át hơi chen vào. Triệu Yên lúc nào cũng cắn hắn rất chặt, khiến cho hắn không có cách nào không mê mẫn cô.

Cự thú đi vào tận gốc rể, cả hai đồng loạt thở hắc ra đầy thoả mãn. Lục Dương bắt đầu động thân, chậm rãi, nhẹ nhàng rồi từ từ lại cao trào.

“Bà xã, anh thoải mái quá.” - Hắn ồ ồ nói bên tai cô.



Nghe cái danh từ xa lạ vừa rồi, phía dưới của cô bất giác co rút lại phản ứng. Hắn gọi cô là bà xã, cô còn chưa là bà xã của hắn.

Lục Dương động ngày một mạnh, Triệu Yên đánh vào vai hắn hơi kháng nghị, đầu óc cô bị xốc đến rối tinh rối mù rồi…

“Ưm Lục Dương… Chậm… Chậm chút đi…”

“Bà xã phải nhanh em mới thoải mái.”

“A… Huhu… Lục Dương… Em… Em sắp không được…”

Triệu Yên nức nở thành tiếng, có cái gì đó sắp trào ra rồi. Cô sắp không được, Triệu Yên đá vào lồng ngực hắn kháng nghị. Vậy là tên Lục Dương đáng ghét lại dám bắt lấy cổ chân cô vắt lên vai hắn, tư thế này càng khiến cự thú vào được sâu hơn.

“Anh… Anh chậm lại… Xin anh… Ông xã… Đừng mà… Hức hức…”

“Bà xã của anh, không sao, chúng ta cùng nhau tới.”

Hắn gạt người, cái gì mà chúng ta cùng nhau tới, chỉ có cô thôi, hắn chưa có dấu hiệu ngừng lại.

Triệu Yên nằm xụi lơ trên bàn, chỗ đó chảy nước ồ ạt nhưng mà cô cũng không còn tâm trí để mắc cỡ. Hắn vuốt vuốt má cô, dịu dàng hôn lên giọt nước mắt đã khô được một nửa.

“Thoải mái chứ bé con?”

“Anh cút!” - Cô mắng hắn.

Vậy mà cô thấy hắn cười rất sảng khoái, đáng ghét.