Triệu Yên đi spa mấy tiếng, tâm trạng hồ hởi về nhà. Phát hiện ra trong nhà có đôi giày tây để trước cửa, không cần nói cũng biết là của ai.
Cô không tỏ thái độ gì, thong thả đi vào nhà. Dưới phòng khách trong nhà bếp không có ai, Triệu Yên lên phòng ngủ quả nhiên là người ta đang ngủ say trên giường.
Đi tắm, thay quần áo rồi trèo lên giường cô cũng không ngó ngàng gì tới hắn. Nhưng mà người ta không có bỏ qua cho cô, Triệu Yên chỉ vừa nằm xuống đã có vòng tay ôm lấy cô.
Không nói tới thì thôi, còn nói tới thì phải ra câu chuyện.
Cô đẩy hắn ra, tỏ vẻ xa cách hỏi: “Lục tổng sao anh lại tới đây, anh nói anh không về nữa mà?”
“Bé ngoan đừng hành anh nữa, anh hơi mệt ôm em ngủ một lúc.” - Hắn có chút kiệt sức, hắn đã uống rượu mấy hôm liền, sáng nay lên công ty làm một số việc thì đã vắt kiệt bản thân mình rồi.
“Được được, nhà anh thì anh muốn ở sao cũng được. Em đâu có dám ý kiến, anh cứ ngủ đi.”
Nói xong người phụ nữ tránh khỏi cái ôm tình cảm của hắn, xem con mèo nhỏ của hắn xù lông kia kìa!
Lục Dương bất đắc dĩ nhướng mắt, hắn cố chấp ôm cô sau đó hôn loạn trên gương mặt xinh đẹp. Triệu Yên bị hôn đến không mở mắt nổi, sau khi hắn ngừng lại cô mới kháng nghị: “Anh làm gì thế, gãy mũi của em bây giờ!”
“Ai bảo anh nát rượu, anh đang ăn mừng vì thoát khỏi em à?” - Cô vặn vẹo hành động của hắn.
Lục Dương véo mũi cô, người phụ nữ này thật sự biết cách phũ phàng. Nhưng mà cô như thế nào cũng được, miễn là cô nằm trong lòng hắn, mãi mãi thuộc về hắn là được rồi.
“Anh không ngủ được, nghĩ tới chuyện phải xa em một năm. Anh bức rức tới không ngủ được, em có biết không? Anh đã chờ từng ấy năm rồi, chẳng lẽ ông trời còn cảm thấy chưa đủ?”
“Không biết.”
“Vô lương tâm, anh đi ngủ đây.”
Lục Dương kéo chăn bọc cô vào trong, hắn quấn cô đến mức cô có thể cảm nhận được trái tim đang đập vững vàng trong lồng ngực hắn. Hơi khó chịu, nhưng không phủ nhận được cơ thể hắn rất ấm, có cảm giác rất rất an toàn…
*
Tin tức chấn động, con trai duy nhất của nhà họ Quân dính vào chất cấm…
Là đứa trẻ sinh ra từ vạch đích, ngậm thìa vàng lớn lên Quân Hạo cuối cùng cũng không thoát khỏi bàn tay của sự cám dỗ…
Thiếu gia nhà họ Quân “ngáo đá” biến thành chó con trong trò đùa của bạn thân…
Tin tức lên đầy các mặt báo và mạng xã hội, vốn Triệu Yên cũng không biết chuyện này nhưng Thược Dược đã đến tìm cô ở công ty. Ban đầu khi gặp cô ta Triệu Yên định làm lơ như không quen biết nhưng cô ta kiên trì đuổi theo cô.
Sau khi xem video clip đang lan truyền trên mạng, Quân Hạo bò bốn chân dưới nền đá, sủa mấy tiếng còn cười. Chính vì video này mà khiến cổ phiếu nhà họ Quân tụt dốc thảm thương, đang đứng trên bờ vực nguy hiểm.
“Vì để xin lá gan cho em trai cô mà anh ấy hạ mình chịu sỉ nhục làm như vậy cho họ xem. Nó là Trần Đông con trai của ông Trần, hiện tại công ty nhà nó đang cạnh tranh dự án với Quân Thị, tung video này ra vốn ban đầu nó đã có mục đích chơi bẩn rồi.” - Thược Dược giải thích.
“Quân Hạo đang ở đâu?”
“Còn ở đâu được, suốt ngày nằm dài trong các quán bar uống rượu say sỉn. Vì cô đó, cô đã hủy hoại anh ấy. Tại sao cô có thể nhẫn tâm hủy hoại anh ấy chứ?”
Thược Dược khóc nức nở, vừa oán vừa trách Triệu Yên. Cô không nói lời nào quay vào trong công ty, tuy là cô ta tới đây báo tin nhưng không có nghĩa là cô sẽ nói chuyện đàng hoàng với cô ta. Vốn dĩ mối quan hệ của hai người đã không mấy tốt đẹp rồi.
“Trợ lý Từ một tiếng nữa anh giúp tôi mở họp báo.”
“Dạ vâng thưa giám đốc.”
Người trợ lý lập tức đi làm nhiệm vụ được giao.
Triệu Yên dĩ nhiên sẽ không để Quân Hạo vì mình mà bị liên lụy, cô thật sự không biết Quân Hạo đã vứt mặt mũi của mình để xin gan cho cô. Thật lòng cô rất mang ơn anh, rất rất biết ơn!
Đúng một tiếng sau cánh phóng viên có mặt đông đủ, họ chen chúc vì hiếu kỳ không biết giám đốc Lục Thị muốn nói gì. Triệu Yên cũng vào vấn đề rất nhanh, cô nói: “Xin chào các vị, cảm ơn các vị đã đến đây nghe tôi nói.”
“Cô Triệu có thể phỏng vấn cô một chút không?” - Phóng viên A cầm mic hỏi.
“Ngại quá, hôm nay tôi mở họp báo mời mọi người đến cũng là có lý do. Tôi xin mọi người dành chút thời gian cho tôi, nghe tôi nói, hiểu câu chuyện của tôi.”
Triệu Yên nói đoạn hơi ngừng lại, rồi bắt đầu soạn giấy tờ trên bàn rồi giơ lên nói tiếp: “Tôi có một đứa em trai bị suy gan cần được hiến gan. Trong quá trình gia đình tôi chờ gan được hiến thì Quân Hạo, cậu ấy đã chạy đôn chạy đáo giúp gia đình chúng tôi rất rất nhiều. Cuối cùng người tìm được lá gan chính là cậu ấy, cậu như là ân nhân của gia đình tôi. Thật ra tôi không hề biết để có được gan cậu ấy đã…”
Khoé mắt của cô đỏ hoe, hơi nghẹn ngào, sau đó cô cắn chặt môi đưa lên đoạn video đang được lan truyền với tốc độ chóng mặt trên mạng xã hội.
Cô nói: “Gia đình của cậu Trần là người đã cho em trai tôi lá gan, tôi rất biết ơn. Nhưng tôi cảm thấy quá bất công, bất công lắm. Cậu ta có thứ người khác cần có nghĩa là cậu ta có quyền sai khiến người khác làm những chuyện như vậy sao? Ở đây không phải là Quân Hạo chơi thuốc cấm rồi bị ngáo đá như các báo mạng đồn đoán, thật chất cậu ấy làm vậy là để xin gan. Để xin gan cứu đứa em trai tội nghiệp của tôi. Ngày đó cậu ấy về với gương mặt nhiều vết thương, cậu ấy nói… Cậu ấy nói cậu ấy bị ngã. Không! cậu ấy bị đánh, bị chính những người được cho là có lòng tốt hiến gan cứu sống người khác đánh một trận. Mọi người có thấy vô lý không? Có thấy công bằng không? Khi kẻ không có tính người lại đứng trong bóng tối cười hả hê?”
Bên dưới bàn tán rất sôi nổi, Triệu Yên chính là muốn như vậy.
Cô lại nói: “Tôi mở họp báo này không phải để kể lể. Tôi chỉ muốn cho mọi người nhìn thấy được sự thật thôi. Tôi có thể dùng danh dự cá nhân của mình cam đoan, Quân Hạo không dính vào những thứ tệ nạn như người khác đồn đại. Cậu ấy là người tốt đến nhường nào chứ?”
“Cô Triệu, mối quan hệ giữa Quân thiếu và cô là như thế nào? Có phải hai người có quan hệ tình cảm không?” - Phóng viên nhà C hỏi.
“Quân Hạo như em trai của tôi. Lúc trước tôi còn học đại học từng làm gia sư Tiếng Anh cho cậu ấy.”
“Quân thiếu vì cô mà không màng danh dự của mình, tôi cho rằng tình cảm của hai người không bình thường nhỉ?” - Nhà D lại hỏi.
“Xin lỗi đây là vấn đề riêng tư tôi xin phép không trả lời. Nhưng mà tôi có đối tượng rồi, không phải a Hạo, chúng tôi xem nhau như chị em thôi. Cậu ấy đối với người chị như tôi rất tốt. Cho nên tôi sẽ không bỏ mặc cậu ấy, nếu bên phía phóng viên còn đưa thông tin sai lệch về a Hạo. Tôi cam đoan sẽ chiến đấu tới cuối cùng giành công bằng cho cậu ấy. Cảm ơn mọi người, có lẽ tôi nên quay lại làm việc rồi.”
Triệu Yên rời khỏi họp báo để lại cho trợ lý xử lý. Có rất nhiều phóng viên muốn đuổi theo cô để lấy tin tức nhưng đều bị chặn lại.
Cô lên thẳng xe, lái đến một nơi mà cô nghĩ mình cần đến.