Điền Điền chỉ kể cho Hạo Nam được nhiêu đó thôi,còn về sau ba mẹ của họ cứ thế mà phát sinh tình cảm cô còn kể cho cậu nghe nữa là mỗi năm cứ mùa hè là ba của cô về đây chơi và thăm mẹ.
Hạo Nam còn muốn nghe nữa,mà Điền Điền chỉ biết tới nhiêu đó thôi cô còn nói nữa là đó là quyển nhật ký của mẹ hồi còn nhỏ nên cô lén đọc đấy.
“Không ngờ ba của cậu lại chọc mẹ cậu.
Mà mẹ cậu đâu phải dạng vừa”Cả hai đều cười,cuối cùng chiếc cần câu giật dây Điền Điền vội kéo dây lên là một cá chép to ở hồ Hạo Nam thì cũng không kém rồi cả hai cùng nhau về nhà.
Doãn Mộc đón hai người về “Hai đứa về rồi đó sao,mau vào nhà rửa chân hai đứa lấm lem bùn sình hết rồi”,Điền Điền phì cười liền đưa một xâu cá to lớn mới câu được đưa cho Trạch Kỳ“Chú giữ lấy đi,tôi đi tắm cái”“Tôi biết rồi,còn dám lấy xe máy chạy mà chở trai đi.
Có biết tôi ở nhà cực không”Trạch Kỳ trách mắng Điền Điền khiến cho cả hai người còn lại phụt cười Doãn Mộc xoa đầu cô “Coi con kìa đã có chồng rồi như con nít vậy đó”,Điền Điền liếc mắt nhìn Trạch Kỳ mà giận dỗi cô không quan tâm đến liền về phòng của mẹ lấy quần áo rồi xuống nhà dưới đi tắm.
Xong xuôi hết cô vào phòng bếp để xem coi có phụ giúp gì không cái đã mà Hạo Nam gọi cô “Điền Điền,cậu ba của cậu mới hái dưa hấu nè.
Cậu mau tới ăn đi”,cô liền lên nhà trên thì thấy Trạch ngồ gọt dưa hấu được bài trí đẹp đẽ trên dĩa“Trạch kỳ ơi,con khắc dưa đẹp quá cậu không nỡ ăn luôn đó”“Con chỉ làm sơ sài thôi à”Điền Điền nhìn Trạch Kỳ vài cái rồi thôi,tới khi Hạo Nam đưa cho cô miếng dưa hấu mà trong lòng anh thì vô cùng khó chịu nhưng đó là anh trai sinh đôi của cô.
Trạch Kỳ lập tức giành lấy miếng dưa hấu từ tay Hạo Nam đưa cho Điền Điền liền ăn sạch sẽ.
Điền Điền không biết tại sao anh cư xử như vậy“Cậu ba,con đón Tường Vi về nha”Điền Điền đội mũ bảo hiểm,rồi lấy chiếc xe máy rồi phóng xe chạy đi,Doãn Mộc thì đi đón Doãn Thi về ăn cơm trưa trong nhà chỉ còn hai người chỉ Trạch Kỳ và Hạo Nam.
“Trạch Kỳ lúc nãy,anh sao vậy à không là em rể mới đúng”“Ai thèm làm em rể cậu”“Coi kìa,Điền Điền là em gái của tôi.
Nên tôi phải cưng chiều em ấy chứ,cậu kết hôn với con bé rồi mà”Hai ánh mắt nhìn nhau một cử chỉ vô cùng thân mật,Hạo Nam không nói gì thêm nữa rồi xuống bếp mà niềm vui trêu đùa với cậu trong căn bếp là bếp củi.
Ai mà biết bắt lửa sao trời,Trạch Kỳ đứng nhìn thì phụt cười“Có khó khăn gì không hay là em giúp anh nha “Anh vợ””“Không cần ai thèm anh giúp tôi chứ”Lúc này Điền Điền chở Tưởng Vi về nhà,cô thấy cái gì đó không ổn bắt đầu từ nhà bếp khói đen nghi ngút.
cả hai hốt hoảng phải lao vào nhà bếp.
“Cái gì đây,hai người làm cái quái gì vậy“Điền Điền tôi chỉ phụ Hạo Nam nấu cơm thôi”“Đúng đó,cậu đừng lo tụi tôi chỉ nấu cơm thôi”Điền Điền nổi giận đánh hai người và mắng “Hai người muốn đốt nhà hay sao,mau ra ngoài mần thịt cá đi”,còn Tường Vi cùng với cô còn lại vô bếp xử lý rắc rối mà hai người đã gây ra.
Còn ở ngoài,Hạo Nam nhìn con cá còn sống mà còn chóp miệng rồi nhìn sang cậu do là sống ở nước ngoài nên đã quen ăn thực phẩm đã làm sẵn rồi,cậu liếc nhìn Trạch Kỳ xử lý con cá một cách nhanh gọn“Điền Điền,em nhìn xem cá tôi xử lý hết và còn lấy xương ra rồi nên em khỏi sợ mặc xương”Điền Điền gật đầu,Tường Vi lại chọc anh “Anh rể làm nhìn cũng được đó,đâu giống anh Hạo Nam.
Cầm con dao còn chưa xử được con nào”.
Tường Vi hăng hái giúp Hạo Nam mần cá còn Trạch Kỳ vào bếp cùng với Điền Điền.
“Để tôi chiên cá cho”“Chú định đốt nhà hay sao.
Lúc nãy còn chưa sợ à”Điền Điền lấy ống tre thổi lửa,rồi thêm củi vào rồi thổi thêm lửa Trạch Kỳ nhìn cô chảy mồ hôi đang xót xa vô cùng anh nói với cô“Để ngày mai tôi cho người lắp bếp gas”,Điền Điền nghe vậy lập tức lắc đầu“Không cần đâu,bếp gas ở đây khá là mắc.
Bếp củi là được rồi,nó chứa nhiều kỉ niệm với mọi người trong nhà,cho dù chú có muốn thay cái bếp mới đi chăng thì họ cũng không đồng ý đâu”Anh nghe cô nói cũng có lý,nhưng anh nói là muốn làm cái bếp điện cho nhà ngoại nhưng mà bị cô nói là điện nước ở đây giá khá cao vả lại tiền nước tưới ruộng dưa của Doãn Mộc thôi là thấy đủ rồi.
Với lại Tường Vi và Doãn Diệm hay sử dụng TV và máy tính để học và làm việc là thấy giá khá cao rồi,điện nước ở dưới quê khá là cao nên xài tiết kiệm.
Cùng với tiền xăng cho xe máy và xe ba gác là tốn xăng rồi,còn tiền gia dụng trong gia đình nữa,nghĩ lại cô thấy hoản cảnh y chang lúc mà cô với mẹ mình khi còn ở trọ cái gì cũng tiết kiệm nhất có thể.
Nhưng mà Trạch Kỳ là người đàn ông giàu có làm sao có thể biết được hoàn cản khốn khổ này đâu.
“Tôi hiểu cảm giác đó”Điền Điền giật mình không hiểu sao Trạch Kỳ hay thốt lên lời như vậy chứ chắc là bịa đặt thôi ai mà tin cơ chứ mà ngờ đâu được nghe Trạch Kỳ kể lại thì ba mẹ đã mất nên rất khó để người thừa kế tiếp quản công việc công việc còn dang dở,chỉ có bà nội tạm thời niêm phong công ty chính bản thân được thuộc dạng là kinh doanh ở trạng thái lỏng.
Ra là vậy từ lúc cô về dinh thự là thấy khá là ít người hầu trong nhà,xem ra làm người giàu cũng có nổi khổ riêng.
.