Ông Chú Của Em!

Chương 2: Em và Chú



Chiều hôm ấy, vừa học xong trên trường về Thiên Bảo chạy vội về nhà tắm rửa chuẩn bị đi dạy thêm. Đứng trước gương ngắm nhìn bản thân mình một chút, gật đầu tỏ ra hài lòng về bộ đồ hôm nay mình mặc. Vì là ngày dạy đầu tiên, phải lịch sự cộng thêm gia đình người ta giàu có nên cậu phải chuẩn bị thật kĩ lưỡng không được sơ xài. Chỉnh lại tóc tai một chút, soạn lại tài liệu dạy học rồi cậu xuống dưới lấy xe rồi rời đi.

Cậu nhìn vào định vị bản đồ trên xe.

“Theo địa chỉ anh Cương gửi là ở đây”.

Tuy đã biết là sẽ dạy trong khu nhà giàu, nhưng cậu vẫn không khỏi há hốc mồm khi nhìn thấy những căn biệt thự rộng lớn trải dài khắp con đường. Định vị dừng lại ở một căn cách biệt cuối đường, lần này thì cậu còn bất ngờ hơn. Những căn khác đã đẹp to và hoành tráng, căn này lại còn to và lộng lẫy hơn nhưng căn khác.

Điều đập vào mắt cậu đầu tiên là cả một vườn hoa quý, những loại hoa này không bán đại trà nhưng rất nổi tiếng và quý hiếm. Tuy là con trai nhưng cậu rất thích hoa nên có tìm hiểu về chúng. Cũng vì đó cậu biết chắc chắn chủ nhân căn nhà này không phải dạng tầm thường. Nhìn vườn hoa được cắt tỉa gọn gàng, tỉ mỉ làm cho cậu càng áp lực hơn. Cậu nhìn lại tác phong của mình một lần nữa rồi mới tự tin bấm chuông cửa.

Trong lúc chờ mở cổng Thiên Bảo cứ đứng ngẩn ngơ nhìn qua hàng rào khe cử ngắm nhìn những bông hoa xinh đẹp. Mãi đến lúc có người ra mở cửa cậu mới giật mình chỉnh đốn lại tác phong, lịch sự lễ phép cúi đầu chào.

“Cháu chào bà , hôm nay cháu đến để dạy học ạ”.

Trước mặt cậu là một người phụ nữ đứng tuổi, tuổi tầm ngoài 60, bà nở nụ cười hiền hậu“Chào cháu ta là quản gia của ngồi nhà, mời cháu vào”.

“Dạ cháu cảm ơn bà ạ”.

Cậu nhanh chóng lái xe vào sân biệt thự, đi theo quản gia vào phòng khách. Vừa vào cậu đã bị choáng ngợp bởi những thứ xa hoa đắt tiền trong ngôi nhà, cậu lại lần nữa ngơ ngác ngắm nhìn. Đến khi quản gia lên tiếng cậu mới hoàn hồn trở lại.

“Cháu ngồi đợi ở đây chút nhé ta đi báo với bà chủ”

Nói rồi bà quản gia đi vào bếp để lại cậu ngẩn ngơ với vẻ đẹp của ngôi nhà.

Trong bếp một người phụ nữ xinh đẹp bước ra.“Chào cháu ta là Tuyết Nhung, cháu đến dạy học à.”

Thiên Bảo đứng lên lễ phép chào“Dạ cháu chào bác, cháu là Thiên Bảo, năm nay 20 tuổi là sinh viên năm 3 khoa tài chính trường đại học X ạ”.

“À vậy tiểu Cương đâu sao không thấy”.

Thấy vậy cậu vội giải thích, dạ do anh Cương có lịch công tác đột xuất 1 tháng ạ. Vì đi gấp nên không kịp báo với bác, anh ấy nhờ cháu đến dạy thay đến khi nào ảnh đi công tác về ạ”.

Nghe xong Tuyết Nhung mỉm cười bảo“không sao đâu con hay tiểu Cương cũng được, đã là người A Cương gửi đến thì cũng phải rất xuất sắc”.

Cậu đỏ mặt ngại ngùng.

Bỗng ngoài cửa có tiếng xe, một lát sau một cậu nhóc tầm độ 17 tuổi bước vào, thơm lên má của Tuyết Nhung một cái rồi nói“Thưa mẹ, con yêu của mẹ đã về”.

“Thôi thôi anh bớt bớt đi, bữa nay ngoan ngoãn thế.” Chào mẹ xong Tử Sang mới để ý có một cậu con trai bên cạnh mẹ trông khá trẻ và ít tuổi.Tử Sang bất động vài giây trước cậu con trai trước mặt. Làn da trắng mịn màn, đôi môi đỏ mọng nhìn vào là muốn cắn, khuôn mặt thanh tú non nớt trông chỉ muốn ôm vào che chở.

Cách ăn bận lịch sự chỉnh chu, đầu tóc được chải gọn gàng. Nhìn tổng thể lại làm cho Tử Sang không thể rời mắt được.

Tử Sang nhìn đồng hồ rồi quay sang mẹ nghi hoặc“Mẹ đừng nói đây là gia sư mới của con”.

Đáp lại sự nghi hoặc đó bà điềm tĩnh trả lời “Đúng, đây là gia sư mới của con. Con đừng có nghĩ cậu ấy nhỏ tuổi. Nhìn nhỏ nhắn, xinh xắn vậy thôi chứ người ta hơn con tận ba tuổi, là sinh viên năm ba rồi đấy. Con đừng có mà bắt nạt cậu ấy không là mẹ sẽ xử đẹp con đấy biết chưa”.

Tử Sang bỉa môi trả lời “Dạ con biết rồi, con sẽ cưng như trứng hứng như hoa được chưa ạ”.

Tuyết Nhung gõ vào đầu Tử Sang một cái“Này thì trả treo”.

Tử Sang mếu máo“Sao cậu với mẹ cứ thích gõ đầu con thế”.

Vừa lúc đó thì Khôi Nghị cũng vừa về tới, anh đi cùng cô trợ lí mới. Đổ xe vào sân xong, lúc bước xuống xe anh hướng mắt tò mò nhìn chiếc xe màu trắng đổ phía ngoài cùng, rồi cũng cùng trợ lí đi vào nhà”.

Anh vừa bước vào nhà, người làm trong nhà cùng nhau cuối chào, rồi đỡ lấy cặp táp từ tay anh. thấy mọi người ai cũng chào anh, Thiên Bảo cũng lịch sự chào theo.

“Chị hai em đã về”

“Về rồi hả Khôi Nghị, vào rửa tay ăn cơm luôn cho nóng chị vừa mới nấu xong.”

Bà quay qua Thiên Bảo giới thiệu “Thiên Bảo đây là Khôi Nghị em trai ta, cậu của Tử Sang. Nghị, đây là Thiên Bảo gia sư mới của tiểu Sang”.

Cậu lịch sự chào lại Khôi Nghị một lần nữa“Em chào chú ạ”.

Tại sao lại là em và chú.

Thật ra khi nhìn người đàn ông này thì Thiên Bảo không biết nên gọi là thế nào cho đúng. Tại vì người này lại là cậu của người mình dạy, vai vế rất lớn, lại nhìn lớn tuổi hơn cậu rất nhiều, tuy nhiên rất phong và độ lịch lãm. Không chút nào là đứng tuổi, chú cháu thì kì, mà anh em lại càng kì hơn. Thế nên em và chú là hợp lí quá rồi.Cậu nghĩ rồi tự đắc trong lòng vì mình quá thông minh.

Khôi Nghị đơ vài giây rồi cũng nhanh chóng bình thường lại, tuy có chút bất ngờ nhưng anh chẳng quan tâm mấy, muốn gọi thế nào thì gọi, chắc lại giống mấy người trước mấy ngày lại bỏ chạy thôi mà.

Cậu cũng lịch sự cuối chào người trợ lí xinh đẹp kế bên cạnh anh ta“Em chào chị ạ”. Cô ta cũng lịch sự gật đầu đáp lại.

“Tiểu Bảo con ăn cơm cùng luôn nhá, ăn rồi lên dạy học sau”.

“Dạ thôi ạ, con ăn cơm ở nhà rồi còn no lắm. Mọi người cứ ăn đi ạ”.

“À vậy hả, vậy con chịu khó ngồi chờ một tí đợi tiểu Sang ăn xong rồi lên học với con”.

Rồi bà sai người làm bê lên cho cậu một dĩa trái cây và một ly nước cam.

Mọi người vào bàn ăn cơm, còn cậu thì ngồi ngoài phòng khách tranh thủ soạn lại tài liệu, xem lại bài học trên lớp bằng máy tính. Đang xem thì túi quần rung lên có điện thoại, cậu lấy ra nhìn dãy số gọi đến thì cậu lắc đầu bất mãn.

“Alo, tớ nghe. Có chuyện gì vậy”.

“Bảo à, tối nay chúng ta đi vui chơi xíu không chứ học hành dạo này căng thẳng, tớ áp lực quá”.

“Cậu vẫn chưa từ bỏ sao, đã nói là nay tớ bận đi dạy thêm mà, không đi được đâu cậu tự đi một mình đi”.

“Thôi mà Thiên Bảo tớ chơi thân với mỗi mình cậu, giờ cậu bảo tớ đi một mình là một mình thế nào được. Nha nha, đi với tớ nha.”

Sau khi nghe một tràng năn nỉ, ỉ ôi của thằng bạn thân chí cốt. Thì cậu cũng chịu thua, thôi đành đi với nó vậy.

“Ờ ờ, được rồi đi thì đi. cơ mà 7h tớ mới dạy xong trễ rồi không kịp về nhà thay đồ đâu, nên cậu cũng liệu mà ăn mặc cho đàng hoàng tử tế.Đừng có mốt này mốt kia là coi chừng tớ đấy.”

Trình Quang cười khúc khích qua điện thoại, hào hứng vì đã dụ được thằng bạn đi chơi với mình“Ok. tuân lệnh sếp, mình sẽ ăn bận đàng hoàng. Vậy thôi mình cúp máy nha, gặp lại cậu sau.”

“bái bai”

Sau khi tạm biệt Trình Quang, thì cậu tiếp tục tập trung làm công việc của mình. Một lúc sau thì cả nhà cũng ăn cơm xong, cậu rón rén đi theo Tử Sang lên phòng để học.