Tại biệt thự Chu gia, vừa đến nơi Thiên Bảo không ngần ngại mà bấm chuông, quản gia ra mở cổng rồi thắc mắc hỏi“Cháu đến đây có việc gì không vậy”.
Cậu lo lắng đáp“Dạ cháu chào bà ạ, cháu đến dạy thêm, Tử Sang cậu ấy đâu rồi ạ”.
“Thiếu gia đi ra ngoài từ sáng đến giờ vẫn chưa về đâu cháu”.
Nghe quản gia nói vậy, cậu ngớ người.“Sao bảo người ta qua lẹ mà giờ lại không có ở nhà là sao”. Cậu rút điện thoại gọi cho Tử Sang
“Alo, Tử Sang sao bảo tôi qua gấp mà giờ tôi đến cậu không có ở nhà là sao vậy”.
“Thầy đến rồi ạ, xin lỗi thầy em có chút việc, em sẽ về liền. Thầy vào phòng khách ngồi đợi e nha”.
Nói xong không để cậu trả lời thì tên nhóc Tử Sang đã cúp máy, cậu tức tối lầm bầm chửi rủa. Quay lại về phía quản gia rồi nói.
“Vậy bác cho cháu vào nhà đợi cậu ấy về nha ạ”.
Bà quản gia không nói gì chỉ nhìn cậu chằm chằm. nhưng bà vẫn mở cổng cho cậu vào. Chẳng có gì lạ khi bà lại nhìn cậu như thế, ai đời đi dạy thêm mà lại mang quần áo để đi chơi bóng rổ bao giờ.
Trên người cậu bây giờ đang bận y nguyên cái bộ lúc chơi bóng. Một bộ đồ khá năng động với tông trắng, vì hôm nay khá nóng nên cậu chỉ mặc mỗi cái áo sát nách không có tay ở phía ngoài, chứ không có mặc thêm áo thun. Quần thì cũng ngắn sát lên tới đùi để lộ cặp chân trắng nõn nà, không một vết muỗi đốt. Tuy ngắn, nhưng không quá lộ liễu vì cậu có mặc thêm quần bảo hộ bên trong.
Cái tác phong này khác hẵn so với hôm qua cậu tới đây, hôm qua chỉnh chu bao nhiêu thì hôm nay…, cũng tại cái tên nhóc đó, báo cậu không à.
Cậu vào phòng khách ngồi đợi, bà quản gia vẫn lịch sự đem một li nước lọc ra mời cậu. Cậu cảm ơn rồi nhận lấy, vì lúc nãy chơi bóng xong cậu đã được miếng nước nào vào mồm đâu. Tử Sang gọi cái là cậu tức tốc tới đây luôn nên bây giờ khát khô cả cổ, thấy li nước cậu mừng rỡ như vớ được vàng một hơi tu sạch.
Ngồi đợi một chút thì có tiếng xe ngoài phía cửa, cậu nghĩ chắc là Tử Sang về nhưng bóng dáng bước vào lại làm cậu hoàn toàn sụp đổ. Không ai khác, người đó là Khôi Nghị. Cậu vội bật dậy cúi đầu chào anh.
“Em chào chú ạ”.
Khôi Nghị hơi bất ngờ, dù đã nghe cậu xưng em và chú với hắn một lần rồi nhưng mà lần này nghe lại thì cứ thấy nó cấn cấn, sai sai chỗ nào ấy.
Anh nhìn bộ đồ cậu đang mặc trên người thì nhíu mày nghi hoặc, cậu thì cũng biết anh nhìn vì cái gì thì liền vội giải thích.
“À thật ra Tử Sang gọi em qua dạy thêm từ sớm mà em quên mất lại đi chơi bóng rổ, lúc nãy sợ trễ cái chạy qua đây luôn, nên em không kịp thay đồ ạ hờ hờ”.
Cậu gãi gãi đầu ngượng ngùng.
Khôi Nghị nhìn con mèo trước mặt đang bao che cho thằng cháu của mình thì tỏ ra rất không hài lòng, nghiêm mặt với cậu rồi bảo.
“Em quên hay Tử Sang quên, có phải nó mới gọi em qua lúc nãy phải không”.
Trán của Thiên Bảo, mồ hôi mẹ, mồ hôi con thi nhau liên tục chảy xuống. Cậu thầm nghĩ“ Xin lỗi Tử Sang, tôi không cứu được cậu rồi”.
Trong lòng cậu cầu bình an cho cậu ta.
Khôi Nghị lấy điện thoại ra gọi cho đứa cháu báo đời của mình “Cháu đang ở đâu, tại sao không có ở nhà”.
Tử Sang bên đầu dây bên kia biết không dấu được liền mếu máo“Cậu ơi con lỡ đặt vé đi chơi 3 ngày 2 đêm với bạn, giờ con cũng đang ở ngoài chỗ khu du lịch rồi ạ. Cậu tha lỗi cho con.”
Khôi Nghị lần này tức giận thật rồi“Con gan lắm dám lừa cậu, đã vậy thì thôi đi. Còn đi lừa luôn cả gia sư tới đây, trong khi đó biết mình không có ở nhà”.
Thật ra chuyện lần này đều trong sự tính toán của Tử Sang, anh gọi kêu cậu tới để làm bia đỡ đạn cho mình. Dù sao thì Thiên Bảo cũng xinh đẹp động lòng người như vậy, không lẽ Khôi Nghị lại làm gì cậu ta phải không.
Thiên Bảo đứng kế bên nghe mọi chuyện thì cũng hiểu mình bị tên nhóc đó lừa làm bia đỡ đạn cho nó đi chơi.Thật là, cậu mà gặp là cậu sẽ cho nhóc đó một trận nên trò vì dám gạt cậu. Thôi thì cũng lỡ tới đây rồi, cậu cũng định mời anh đi ăn để trả ơn cho việc hồi sáng anh đã giúp cậu.
Sau khi cúp máy Khôi Nghị thấy Thiên Bảo đứng sau lưng nhìn anh, anh giờ chẳng biết làm sao, nhưng chưa kịp nói thì cậu đã mở lời trước.
“Chu tổng, không biết chú có rảnh không. À thì, em muốn mời chú đi ăn cái gì đó để cảm ơn chuyện hồi sáng. Lúc sáng thật sự cảm ơn chú đã giúp em, nếu sau này có chuyện gì cần giúp đỡ thì chú cứ nói. Nếu trong khả năng của em thì em sẽ giúp chú hết mình”.
Nói xong cậu nở một nụ cười tự tin chờ anh trả lời. Anh thì cũng nhịn từ nãy đến giờ rồi, trong đầu giờ toàn muốn bế cậu lên phòng làm chuyện gì đó bậy bạ thôi, anh có cái suy nghĩ xấu xa này là từ lúc vừa về đến thấy cậu trong nhà. Chết tiệt!Đúng thật là cái tên nhóc này, sao lại ăn bận như vậy mà trước đứng mặt anh cơ chứ. Định câu dẫn anh à.
Do thời tiết nay khá nóng, thêm cậu khá áp lực khi đứng nói chuyện với anh. Thế nên mồ hôi cứ tuôn ra ướt cả áo. Nhìn từng giọt mồ hôi quyến rũ chảy xuổng cổ rồi biến mất sau lớp áo mỏng tang, da thịt của cậu cứ ánh lên bóng bẩy do lớp mồ hôi tạo ra. Khôi Nghị nhìn cậu, anh cố gắng kìm chế cảm xúc hiện tại rồi đáp lại.
“Đi ăn sao, được chứ. Nhưng để trả ơn tôi thì tôi nghĩ em phải làm nhiều hơn thế này rồi”.
Khôi Nghị cười một nụ cười bí hiểm làm cậu sợ hãi, cậu cố lấy lại bình tĩnh rồi nói“ Vậy chúng ta đi thôi”.
Cậu lấy balo đeo trên vai rồi bước theo sau anh, khi ra lấy xe thì anh lại mở cửa rồi chui tọt vào ngồi trong xe của cậu.Cậu cúi xuống nhìn vào trong xe hỏi “Chú sao không đi xe của chú mà qua ngồi xe em vậy ạ, xe em sợ chú không ngồi thoải mái đâu .”Cậu hơi buồn đáp.
Xe cậu cũng chẳng phải cũ kỹ gì, cũng là loại xe đời mới nhất trong tầm trung các loại xe 4 bánh bình thường hiện nay. Tuy không đắt tiền nhưng thiết kế khá là đẹp và thoải mái, kiểu dáng thể thao năng động, rất hợp với cá tính của cậu, lại có cửa sổ trời nên khi thấy nó là cậu mua liền.Nhưng giá của nó chỉ mua được 4 cái bánh xe của anh.
Khôi Nghị lại tỏ vẻ chẳng sao, dù sao thì anh cũng đâu có tính kén chọn tới cỡ đó.
“Không sao đâu, xe nào chẳng được. Em chạy đi, tôi hơi mệt nên không lái xe được, không phải em nói nếu tôi cần giúp gì trong khả năng của em thì em sẽ giúp hết mình sao, thì bây giờ làm đi”.
Cậu ngớ người, thì đúng là cậu có nói vậy nhưng đâu ngờ anh ta lại áp dụng nhanh đến thế. Cậu cạn lời, thôi thì đành chấp nhận số phận vậy.
Chiếc xe từ từ lăn bánh trên đường, cậu chạy chậm, từ từ thong thả. Sau đó không biết nghĩ gì Thiên Bảo quay sang hỏi Khôi Nghị.
“Chú có muốn mở cửa sổ trời ra cho thoáng tí không, hôm nay trời hơi nóng.
Anh không trả lời chỉ lười biếng gật đầu, Khôi Nghị thấy anh có vẻ mệt mỏi nên cậu ấn nút hạ ghế ngồi của anh xuống để anh nghỉ ngơi. Còn cậu thì tập trung lái xe.
30p sau cuối cùng cũng đến.
Đây là một quán đồ hấp và cháo kiểu Nhật rất ngon mà cậu từng đi ăn. Đồ ăn ở đây cũng không phải rẻ, mỗi lần có thưởng, hay ba mẹ lên chơi cậu mới dám đi ăn. Dẫn Khôi Nghị đến đây cũng vì cậu thấy đa số người giàu trong ăn uống của họ thì đều rất nghiêm khắc, toàn ăn những thực phẩm lành mạnh. Nên cậu không dám dẫn anh đi những chỗ mình hay ăn, toàn quán vỉa hè bình dân. Sợ anh ăn không quen rồi đau bụng, lỡ anh ăn mấy chỗ đó có mệnh hệ gì thì có tám cái mạng của cậu cũng không đền nổi. Cho dù ở đây giá không hề rẻ, nhưng cũng không bằng một góc bữa ăn mà anh đã trả lúc sáng. Nên để cảm ơn anh thì cậu vẫn quyết định dẫn anh đến đây ăn một bữa no nê.