Ngay khi trở về nhà, Ngôn Chính Phàm lập tức vào phòng. Sở Hạ ở dưới nhà nhìn thấy anh thở dài mà tò mò đứng trước phòng gõ cửa.
- "Chú Phàm, con vào được chứ?"
- "Vào đi."
Cô vừa mở cửa đã thấy anh nằm tựa đầu lên thành giường với vẻ mặt mệt mỏi liền tiến đến lo lắng hỏi han:
- "Chú...gặp phải chuyện không vui sao?"
Nghe cô hỏi, khóe môi anh khẽ nhếch, sau đó bật cười. Anh đặt tay xuống giường như ra hiệu cho cô ngồi xuống bên cạnh. Sở Hạ ngây thơ ngoan ngoãn tiến gần liền sau đó ngồi xuống cạnh giường. Bất ngờ, anh vòng tay ôm lấy eo cô mà kéo cô ngã lăn ra giường sau đó nghiêng người ôm chặt cô gái nhỏ. Hiện tại cả hai đang nằm trên chiếc giường. Ngôn Chính Phàm không nói gì, cứ tựa đầu vào vai cô, bàn tay không ngừng ôm chặt lấy eo khiến cô có chút run run, lắp bắp nói:
- "Chú Phàm."
- "Hửm?"
Anh nhàn nhạt đáp. Hiện tại cả hai người rất gần khiến Sở Hạ cảm nhận được hơi ấm tỏa ra từ cơ thể anh, ngay lập tức cô lên tiếng:
- "Chú...chú buông cháu ra được không? Mẹ cháu nói nam nữ cùng nằm trên một giường là không nên."
Anh khẽ mĩm cười, sau đó đáp lại cô:
- "Vậy sao? Nhưng mà có người đã từng nói rằng yêu chú rất nhiều. Còn cố tình đến đây để được ở cạnh chú."
Sở Hạ hai má đỏ bừng liền sau đó nghiêng người qua đối diện với Ngôn Chính, vô tình chóp mũi cô chạm vào đầu mũi cao cao của anh. Bất giác, cô nhanh chóng lùi ra sau, thế nhưng lại bị anh kéo về phía trước, trầm giọng nói:
- "Nhóc con, em đang ngại sao? Việc em làm đối với tôi còn hơn thế đấy?"
Sở Hạ khó hiểu, tròn xoe đôi mắt nhìn anh hỏi:
- "Con đã làm gì khiến chú khó xử sao?"
Nhắc đến lại khiến hai vành tai anh ửng đỏ. Anh không nói gì mà ôm chặt lấy cô, đôi mắt bắt đầu sụp xuống vì mệt mỏi. Sở Hạ tim đập mạnh, đây là lần đầu có người đàn ông ôm chặt cô cùng nằm trên một chiếc giường như thế. Ngay lập tức, hai chân cô ngọ nguậy hòng tìm cách thoát ra khỏi người anh, vô tình đầu gối của cô đụng mạnh vào hạ thân bên dưới của Ngôn Chính Phàm khiến anh giật mình mà buông tay ra khỏi người cô.
Ui da....
- "Chú Phàm, chú không sao chứ?"
Sắc mặt anh tái xanh vì đau liền khó khăn nói:
- "Em...em đi về phòng đi. Tôi không sao."
Sở Hạ nghe lời mà bước ra ngoài đóng chặt cửa lại trước ánh mắt bất lực của người trên giường. Anh cười gằng, hai tay không ngừng ôm chặt cậu nhỏ.
- "Cô nhóc này là muốn tiêu diệt nòi giống của ông xã tương lai mình hay sao?"
Tập đoàn Bình Thăng...
Suốt mấy ngày này, sau khi kết thúc công việc, Chu Khiết Nhan lập tức trở về nhà khiến Sở Kiệt không biết làm cách nào để có thể nói chuyện với cô ngoài vấn đề công việc. Ngay lập tức, anh gọi điện nhờ quân sư tình yêu Lý Nhậm Vũ tư vấn. Một con người có nhiều năm kinh nghiệm trong việc cưa cẩm phụ nữ.
Ngay khi Sở Kiệt kể lại mọi chuyện cho Lý Nhậm Vũ nghe liền lập tức phía bên kia vang lên một giọng cười giòn thật lớn, sau đó nói:
- "Cuối cùng, thần tình yêu cũng độ con rồi. Thế nào, hai đứa tiến triển đến đâu rồi?"
- "Vẫn là mức độ cấp trên và cấp dưới thôi."
Nghe anh nói, người phía bên kia tỏ vẻ không hài lòng, trầm giọng nói:
- "Chờ con chủ động chắc cô gái đó lấy chồng sinh con luôn rồi. Để cha yêu hướng dẫn con vài cách làm thân với cô ấy. Cách thứ nhất..."
- "Cái gì? Xì bánh xe?"
Sở Kiệt há hốc miệng ngay khi nghe chiêu thức đầu tiên mà Lý Nhậm Vũ truyền cho anh.
- "Trong khi cô ấy không biết phải làm gì thì con sẽ xuất hiện đúng lúc, đúng thời điểm mà cô ấy cần con nhất, chủ động đến sửa chữa bánh xe. Từ đó, cô ấy sẽ ấn tượng trước sự giúp đỡ này của con."
Sở Kiệt nhíu mày, khó xử đáp:
- "Nhưng mà...con đâu biết sửa bánh xe."
- "Xời, vậy thì chuyển qua phương án B đó chính là con lái xe đưa cô ấy về nhà sau đó lấy lí do mời cô ấy ăn tối để tìm hiểu thêm vài thông tin."
Giọng Lý Nhậm Vũ chắc nịch, đầy tự tin khiến Sở Kiệt dần có niềm tin vào phương án này của anh.