Hiện tại, phía cảnh sát đang lấy lời khai của hai tên bắt cóc. Bọn chúng vẫn quyết không chịu khai ra kẻ chủ mưu. Sở Kiệt cau mày, quan sát bọn chúng qua ô cửa kính, cậu quay sang nói với viên cảnh sát:
- "Con nghĩ rằng con biết ai chính là kẻ chủ mưu sai người bắt cóc con."
Lý Nhậm Vũ đứng cạnh đó nhìn cậu bé với con mắt ngạc nhiên. Anh cúi thấp người, khẽ xoa xoa đầu Sở Kiệt, trầm ấm hỏi:
- "Cậu nhóc. Con khá đặc biệt trong số các đứa trẻ đấy. Bị bắt cóc không những không tỏ ra sợ hãi mà còn muốn tham gia điều tra cùng cảnh sát sao?"
Sở Kiệt lập tức lùi người ra sau. Cậu không muốn ai đó động vào mình ngoài Sở Nguyệt. Từ nhỏ, Sở Kiệt đã được mẹ dạy rằng nên đề cao cảnh giác với những người ngay từ lần gặp đầu tiên. Cậu bé mặc dù có chút cảm kích về Lý Nhậm Vũ bởi vì anh đã giúp cậu thoát khỏi thùng container và áp giải hai tên bắt cóc trở về đồn. Tuy nhiên, không vì chuyện ấy mà cậu hoàn toàn tin tưởng anh. Viên cảnh sát thấy Sở Kiệt vô cùng chắc chắn bèn hỏi cậu:
- "Vậy con biết kẻ chủ mưu tên là gì? Hắn có lai lịch như thế nào?"
Liền lập tức, Sở Kiệt đáp lại với ngữ điệu đầy tự tin:
- "Ông ta hiện tại đang ở Anh quốc, tên là Mạc Chấn Quan. Khi trước ông ta có ngỏ lời hợp tác làm ăn với mẹ con nhưng lại bị từ chối. Vì lẽ đó cho nên con khẳng định ông ta chính là kẻ cho người bắt cóc con nhằm uy hiếp mẹ kí kết hợp đồng."
Viên cảnh sát nghe vậy liền bật cười, cậu bé này có lẽ do xem nhiều bộ phim trinh thám cho nên mới có trí tưởng tượng đến mức này. Quan sát những gương mặt không tin mình, Sở Kiệt thể hiện bộ mặt nhàm chán, gỏn gọn đáp:
- "Con đã nghe được cuộc trò chuyện giữa ông ta với thuộc hạ và khẳng định rằng kẻ đứng sau chắc chắn là Mạc Chấn Quan."
- "Được rồi. Đã đến lúc trở về rồi. Về phía hai tên bắt cóc, con cứ giao cho cảnh sát là được."
Lý Nhậm Vũ nhìn Sở Kiệt mà mĩm cười. Anh không ngờ đứa bé này không những biết cách xử lí tình huống mà còn là người vô cùng kiên định liền cảm thấy có cảm tình đặc biệt, bèn nhấc bổng cậu lên mà khen ngợi:
- "Mới tí tuổi đầu mà trông chững chạc thế? Cậu nhóc, con tên là gì?"
- "Sở Kiệt."
Cậu bé trả lời ngắn gọn. Không vòng vo liền sau đó anh lên tiếng hỏi thêm vài thông tin:
- "Vậy cha mẹ của con tên là gì?"
Nghe đến đây, sắc mặt Sở Kiệt lập tức sa sầm xuống. Cậu không đáp mà ngoảnh mặt nhìn về hướng khác. Lý Nhậm Vũ không biết mình đã nói sai điều gì bèn ngập ngừng nói:
- "Chú...chú nói sai điều gì ư?"
- "Chú đừng nhắc chữ "cha" trước mặt con."
Nghe đến đây thì anh mới hoàn toàn hiểu ra, liền sau đó đổi câu hỏi:
- "Vậy mẹ của con tên là gì?"
- "Chú hỏi làm gì? Chú muốn tán tỉnh mẹ con sao? Con không cho phép."
Ôi trời, anh chỉ đơn giản hỏi tên để biết mà đưa cậu trở về thế mà cậu bé lại hiểu nhầm ý tốt của anh. Tuy nhiên, thông qua lời nói có phần cảnh giác của cậu khiến Lý Nhậm Vũ cũng một phần nào hiểu được rằng cậu bé yêu thương mẹ đến nhường nào. Sợ người khác sẽ làm tổn thương đến mẹ.
Bất chợt, trong đầu anh bỗng lóe lên một suy nghĩ táo bạo liền sau đó nhìn vẻ mặt đang có chút khó chịu và vô cùng nghiêm túc của Sở Kiệt mà châm chọc:
- "Đúng. Chú muốn tán tỉnh mẹ của con đấy. Mau gọi chú là cha đi."
- "Không đời nào."
Lý Nhậm Vũ cứ thế mà trêu chọc Sở Kiệt khiến cậu bé cảm thấy anh là người vô cùng phiền phức. Lúc nãy, cảnh tượng anh khống chế bọn bắt cóc khiến cậu phút đó vô cùng ngưỡng mộ. Bộ dáng lúc ấy của anh giống như một siêu anh hùng hành hiệp trượng nghĩa. Thế mà bây giờ, người đàn ông này lại trêu đùa như trẻ con.