Ông Chủ Tổng Giám Đốc Của Tôi

Chương 143: Trụy lạc




Editor: Lôi

Chương 143: Trụy lạc

Màn đêm quyễn rũ buông xuống Hồng Kông càng tôn lên vẻ xa hoa cho chốn phồn hoa nơi đây. Những ánh sáng lập lòe phát ra từ ngọn đèn lồng treo trên cao, tản mát thứ ánh sáng dịu dàng mờ ảo tựa như làn môi đỏ hồng mềm mại của người con gái.

Một cơ thể đàn ông tỏa ra hơi rượu nồng nặc loạng choạng trong chốn ăn chơi trụy lạc, mà các cô gái ở đây nhìn đến chảy nước miếng hận không thể nhào tới xâu xé anh ta, cảnh tượng này thật giống với tình huống dê vào miệng cọp trong các câu truyện ngụ ngôn. Người đàn ông chất lượng tốt như vậy thật hiếm gặp, người ra vào nơi này không phải lão đầu hói, ông bụng phệ, thì còn lại là các gã mồm hôi, tướng mạo khiến người ta phải khóc thét.

Cơ thể cao lớn rắn chắc được che phủ trong chiếc áo khoác đen thần bí càng tôn lên vẻ quý tộc của anh ta. Gương mặt với các đường nét góc cạnh rõ ràng, điển trai như một vị thần Apollo, đặc biệt hơi thở tràn ngập nguy lại càng khiến các cô mê đắm. Tất cả bọn họ đều có chung suy nghĩ, cho dù có phải trả ngược lại tiền cho hắn cũng bằng lòng, miễn sao được nếm mùi vị đàn ông tuyệt vời ấy một lần.

Bỗng, một cô gái toàn thân váy hồng thướt tha, mái tóc được nhuộm đỏ rực đầy lả lơi, rảo bước tới áp sát người đàn ông.

"Tiên sinh, sao tối nay cô đơn vậy, hay là đến nhà của em ngồi chơi một chút nha, nhất định sẽ làm anh hài lòng." Người phụ nữ vừa nói, tay vừa kéo cái cổ áo vốn đã trễ nay còn thấp hơn, để lộ một bầu ngực căng chật mê người.

Lôi Man Thiên ngước đôi mắt đen, sâu thăm thẳm khinh thường nhìn cô ta, tiếp tục loạng choạng bước đi. Tinh thần hắn bây giờ rất suy sụp, từ khi cô lặng lẽ biến mất, rồi đến ngày hôm đó, khi cô vô thức cố gắng đuổi theo Hiên Viên Hoàng, mỗi ngày sau đó hắn đều sống trong men rượu, thiếu tỉnh táo đến độ hắn hoàn toàn không rõ rốt cuộc mình muốn cái gì. Trái tim đau đớn từng cơn, ai bảo chỉ có phụ nữ mới đau khổ trong tình yêu, đàn ông khi thật lòng cũng sẽ đau đến vỡ vụn.

"Anh đẹp trai..." Chiêu này thường rất thành công, thế nhưng người này lại chằng thèm để ý tới. Đàn ông tới đây không phải thất tình thì cũng là dạng đi tìm hoan lạc hay sao?


Cô ta không tin bản thân lại không có chút mị lực, vẫn kiên trì lôi kéo cánh tay rắn rỏi của Lôi Man Thiên. Không ngờ chỉ một giây sau, cô ta đã thấy cả người mình bị ngã trên mặt đất.

"Cô không phải là cô ấy, cút!" Ngón tay người đàn ông chỉ vào cô ta, vẻ mặt hắn hung hãn đến độ làm cho cô ta lập tức đứng dậy chạy trối chết. Những người khác có ý định vươn móng vuốt lang sói, lập tức rụt về, người đàn ông này thật sự nguy hiểm.

Vừa đi vừa cầm chai rượu trong tay, thỉnh thoảng Lôi Man Thiên đưa lên miệng tu ừng ực. Cho đến khi, giọt rượu cuối cùng chảy vào miệng hắn, Lôi Man Thiên tức giận nhìn chai rượu, gào lên "Lại hết rồi, hết rồi, ha ha..."

Tiếng cười trầm thấp khản đục vang lên, từ âm thanh ấy dễ dàng nhận ra nỗi đau thầm lặng tràn ngập khắp cổ họng. Dáng vẻ đau thương của hắn khiến người khác biết rằng hắn là một người rất si tình, rất dễ bị tổn thương trong tình yêu.

Một chai rượu đột nhiên xuất hiện trước mặt Lôi Man Thiên, không hề nhìn lấy một lần, hắn mở nắp chai ngửa cổ tu ừng ực.


Có lẽ khi say khướt con người ta mới không còn buồn đau, Lôi Man Thiên giơ tay áo chùi vết rượu bên khóe miệng. Vừa ngẩng đầu hắn như nhìn thấy bóng hình quen thuộc, lấy tay dụi dụi mắt, hắn sửng sốt "Làm sao có thể, cô ấy không bao giờ tới nơi này, thậm chí cô ấy cũng không biết mình đang ở đâu... Không phải là cô ấy... Tuyệt đối không phải..."

Tự lẩm bẩm với chính mình, Lôi Man Thiên lảo đảo định bước lên phía trước, suýt chút nữa là té lăn kềnh trên mặt đất. Một đôi tay mềm mại giơ ra đỡ lấy hắn, ánh mắt đầy ý cười, thậm chí hắn còn nhìn thấy trong đôi mắt đó mông lung mờ mịt như mưa bụi chốn Giang Nam.

"Phi Yên, Phi Yên..." Lôi Man Thiên kích động giang tay ôm thẳng cô gái vào lòng "Cuối cùng anh có thể gặp lại em rồi... Anh yêu em..."

Hắn cúi xuống hôn lên đôi mồi mềm mại, chiếc lưỡi mạnh mẽ cạy mở hàm răng, quấn quít lấy chiếc lưỡi của người con gái, hương thơm ngọt ngào làm hắn càng thêm khát vọng.

Người con gái ngoan ngoãn đón nhận, hoàn toàn không có một chút phản kháng, hơn nữa còn vòng tay ôm lấy Lôi Man Thiên, chủ động áp sát thân mình vào cơ thể nóng rực của người đàn ông.


Nụ hôn nóng bỏng này cho dù có diễn ra trên những con đường bình thường đi chăng nữa cũng chẳng mấy thu hút người qua lại, huống chi nơi này là chốn ăn chơi trụy lạc, coi như là chuyện thoáng qua bên đường, chẳng ai rảnh rỗi xen vào việc của người khác.

"Ồ, cô ả thật có bản lĩnh, chỉ cần một chai rượu là khiến đàn ông phát điên." Cắn cắn hạt dưa, một cô gái liếc mắt sang người phụ nữ váy hồng bên cạnh, cất giọng mỉa mai châm chọc.

Người phụ nữ váy hồng chính là cô ả bị Lôi Man Thiên xô ngã lúc nãy, cô ta tức giận, nghiến răng nghiến lợi "Chẳng qua là đây chưa thèm ra tay, ả ta thì có gì giỏi. Cái loại đàn ông này cô đây muốn bao nhiêu mà chẳng được, cũng chỉ là đàn ông thôi."

Kiêu ngạo ưỡn cao bộ ngực của mình, cô ta muốn giữ lại chút sĩ diện nên nói ra vài câu chống đối. Những cô gái tiếp tục cúi đầu tập trung vào cắn hạt dưa, không ai nói chuyện với ai, lẳng lặng quan sát bóng dáng đôi nam nữ quấn quít trên đường đang dần dần biến mất khỏi tầm mắt của họ.

Trong căn phòng, hương vị tình dục hòa lẫn với mùi rượu nồng đậm, loáng thoáng còn có tiếng thở gấp khản đục của người đàn ông vang lên. Cơ thể trắng nõn của người con gái tinh tế như một con búp bê xinh đẹp, đôi mắt cô gái ánh lên vẻ say mê, mơ màng chìm đắm trong niềm hân hoan, hạnh phúc.

Lôi Man Thiên vẫn giữ những động tác cuồng dã trên thân thể nhỏ bé của người con gái ấy, khiến cô ta không nhịn được hét rất chói tai. Hai cánh tay ôm chặt cổ Lôi Man Thiên như dây leo, cả người cô ta căng lên như dây cung hoàn toản nuốt trọn vật khổng lồ nóng bỏng ấy.

"Cho em đi, em muốn nữa..." Thanh âm đầy gợi tình được thốt ra từ cô gái có gương mặt thanh tú xinh đẹp càng tăng hiệu quả gấp đôi, khiến mọi giác quan của người đàn ông như bị thiêu rụi. Hắn lại càng điên cuồng chiếm hữu người con gái dưới thân, thân thể nhỏ bé của cô ta dường như cũng không chịu nổi sức lực mạnh mẽ của người đàn ông, tội nghiệp như một con búp bê bị người ta giày vò đến thảm thương.

Tâm trạng buồn bực cộng thêm men rượu khiến Lôi Man Thiên như một con ngựa bị đứt cương, rong ruổi không biết mệt mỏi trên cơ thể người phụ nữ. Hắn lật úp người cô ta lại, để cô ta nằm sấp xuống giường, khồng hề chần chừ liền tiến vào từ phía sau.

"Phi Yên..." hắn không nhịn được hôn lên tấm lưng duyên dáng của người con gái, và đôi môi bật ra cái tên Phi Yên mà hắn nhung nhớ từ lâu. Cơ thể cô gái bất giác cứng đờ, nhưng nhanh chóng thích ứng, xoay đầu lại với dáng vẻ đầy mị hoặc "Tới đây, mạnh nữa lên, Phi Yên rất muốn..."