Đương nhiên có thể tùy hứng, có điều phải phân trường hợp.
Lăng Triển Dực rất cố chấp giơ muỗng qua, dỗ dành: “Tử Dương, nếm một ngụm thôi, nếu không thể ăn thì em có thể nhổ ra, anh sẽ không làm khó em. Nhưng lỡ như ăn ngon, hợp khẩu vị của em, em không ăn thì không phải tổn thất lớn rồi sao?”
Động tác trốn tránh của Tô Tử Dương chậm lại, lại nghe Lăng Triển Dực nói: “Em nếm thử tay nghề của anh đi!”
“Hôm qua không phải đã thử rồi sao? Anh làm gì mà tha thiết đến vậy?” Tô Tử Dương chuyển ánh mắt, nghi ngờ nhìn Lăng Triển Dực, “Chẳng lẽ cơm hôm qua không phải do anh làm?”
“... Sao có thể! Rõ ràng là anh làm!” Lăng Triển Dực da mặt dày phản bác, đồng thời không quên tiếp tục dỗ bé tổ tiên này ăn cơm, “Em ngoan ngoãn ăn một miếng đi, anh sẽ triển lãm cho em xem tay nghề cầm dao của anh một chút.”
Tô Tử Dương không lay chuyển được hắn lì lợm la liếm, cuối cùng hé miệng, ngậm cái muỗng canh trứng.
Ừm... Ngon mà không ngấy, hương vị vừa chuẩn, không còn mùi tanh của trứng gà, càng không có vị khó ăn vô vị của canh trứng, không biết bên trong bỏ thêm cái gì, Tô Tử Dương vẫn luôn chán ghét trứng gà lại khó có được lúc nhấm nháp có mùi vị.
Lăng Triển Dực vẫn luôn quan sát vẻ mặt của anh, thấy anh không nhíu mày, vẻ mặt càng thêm vui vẻ, đắc ý đưa thêm một muỗng qua: “Thế nào? Ăn ngon không? Uống thêm một muỗng chứ?”
Tô Tử Dương lại uống thêm một ngụm trong khi theo dõi động tác của hắn, sau đó duỗi tay ra nhận lấy cái bát cùng cái muỗng: “Tôi tự ăn. Anh biểu diễn kỹ thuật xắt rau đi!”
“...” Lăng Triển Dực trực tiếp cạn lời, nhưng cũng không có cách, xoay người bước vào trong bếp, cầm củ cà rốt bắt đầu xắt.
Đây chính là tay nghề cầm dao mà hắn đã luyện cả đêm qua, năm ngón tay trái đều bị cắt trúng, cũng may hắn thả tay ra rất nhanh, miệng vết thương không sâu, nhưng vẫn chảy tí máu, nếu không đầu ngón tay cũng không cần phải dán nhiều băng keo cá nhân như vậy.
Tô Tử Dương bê canh trứng dựa vào khung cửa vừa ăn vừa xem Lăng Triển Dực xắt rau củ, trong lúc đó liên tục gật đầu: “Không tồi không tồi... Đã luyện tập rồi sao?”
Lăng Triển Dực nghe vậy thì giật mình, thiếu chút nữa đã cắt trúng đầu ngón tay lần nữa. Hắn hơi thả chậm tốc độ tay, tiếp tục kiêu căng: “Đây là do trời sinh!”
Tô Tử Dương bật cười, múc một muỗng canh trứng cuối cùng vào trong miệng, không thèm nể mặt vạch trần hắn: “Được rồi, được rồi, anh đừng diễn nữa, đừng cho là tôi bình thường cẩu thải thì thật sự cho rằng tôi ngu ngốc, trên tay trái của anh dán nhiều băng keo cá nhân như vậy, anh cho rằng tôi mù sao?”
Tay Lăng Triển Dực run lên, lần này thật sự một dao cắt trúng ngón tay trái.
“Đau ――” Lăng Triển Dực hít hà một hơi, nhanh chóng ném dao qua một bên, nâng tay trái lên nhìn, cũng may, có một đống băng keo cá nhân chống đỡ nên không cắt vào thịt. Bằng không trên tay hắn sẽ nhiều thêm một vết thương.
Có điều, Lăng Triển Dực hơi buồn bực, tối hôm qua đã luyện tập lâu như vậy rồi, sao vẫn không thuần thục chứ?
Một đôi tay duỗi lại đây, bất giác giữ lấy tay trái của Lăng Triển Dực, Tô Tử Dương nhìn vết thương chồng chất trên tay hắn, nhìn nhìn, sau đó bĩu môi: “Còn tưởng rằng sâu thế nào, hoá ra chưa cắt trúng...”
Khóe miệng Lăng Triển Dực giương lên, nhìn Tô Tử Dương gần trong gang tấc, cuối cùng lấy được một cái cớ cho kỹ thuật xắt rau không thuần thục của mình hôm nay.
―― Bởi vì vật nhỏ này đứng nhìn ở bên cạnh! Hắn căng thẳng!