Ông Trời Muốn Ta Bên Nhau

Chương 10: ( Chấm dứt thôi)



Hàn Phong lặng lẽ trở về nhà vẫn là con đường quen thuộc hằng ngày nhưng không còn cảm giác của ngày xưa. Một mình Hàn Phong bước từng bước về phía trước nhưng trong lòng nuối tiếc không nguôi nhìn lại những kỉ niệm xưa cũ khiến Hàn Phong càng thêm đau lòng, anh trở về nhà mà lòng nặng trĩu.

Khi đi qua nhà Y Thư thấy có xe của Lưu Khải ngoài cửa lại nhìn lên phòng cô đang sáng đèn. Tâm trạng như trùn xuống anh thở dài rồi mỉn cười

- Chắc không có anh cuộc sống của em lại càng vui ý nhỉ ? Vậy thì tốt rồi anh cũng không cần lo em phải khóc nữa vì anh tin cậu bạn đó sẽ khiến em cười.

Dù nói vậy nhưng trong lòng anh lúc này như có hàng ngàn con kiến đang gậm nhấm trái tim anh, đau nhưng chẳng thể nói. Hàn Phong cũng biết Lưu Khải là chàng trai tốt biết quan tâm, chăm sóc người khác biết lắng nghe và thấu hiểu. Chỉ là do Lưu Khải là học bá hầu hết lúc nào Lưu Khải cũng học bài không đi chơi cùng nên Hàn Phong không có cơ hội làm quen.

Y Thư và Lưu Khải chăm sóc bé mèo con, Y Thư ngạc nhiên trước sự khéo tay chu đáo đến từng chi tiết nhỏ của Lưu Khải. Nhìn cách anh sử lí vết thương cho pitin rồi nhớ lại mình hôm qua tay chân luống cuống làm mọi thứ rối tung cả lên Y Thư không khỏi ngại ngùng trước sự vụng về của bản thân. Lưu Khải vui vẻ nói

- Xong rồi này, em xem nè pitin khỏe hơn nhiều rồi không lâu nữa sẽ khỏi thôi tất cả là nhờ em chăm đấy kể ra em cũng khéo tay đấy chứ ?

- Hả cái gì cơ ? anh khen em khéo tay á, anh đang khen đểu em đấy phải không ?

Lưu Khải phì cười xoa đầu Y Thư

- Ngốc ạ ! anh khen thật mà chắc đây là lần đầu em làm những việc như này mà được vậy là quá tốt rồi. Ngày trước bé cún nhà bạn anh bị thương lần đầu tiên sử lí vết thương cho động vật anh và bạn loạn hết lên còn khiến bé cún bị đau nữa. À mà thôi đến giờ rồi anh về đây.

Y Thư tiễn Lưu Khải một đoạn rồi quay về nhà khi quay lại Y Thư thấy Hàn Phong đang đứng ở bụi cây gần đó. Y Thư mừng rỡ gọi to

- Hàn Phong

Hàn Phong nghe cô gọi mà giật , anh không đáp lại mà quay người chạy về nhà. Y Thư thấy vậy mau chóng đuổi theo

- Hàn Phong bạn đứng lại đó cho tôi. Sao gặp tôi lại phải chạy chứ?



Y Thư không may vấp té cô đau điếng không đứng lên được. Hàn Phong thấy vậy lo lắng chạy lại đỡ cô dậy. Anh đỡ cô ngồi lên ghế đá cạnh nhà , anh chạy đi mua ít bông băng để sử lí vết thương đang chảy máu cho Y Thư. Hàn Phong cau có mắng Y Thư

- Chân đã ngắn biết mình chạy không lại người ta rồi còn cố chấp đuổi theo để làm gì ? Lớn rồi chứ có còn là trẻ con nữa đâu .

- Còn không phải tại bạn à ? mấy ngày nay bạn cứ tránh mặt tôi là sao, bạn chọc tức tôi bạn không tới làm hòa tôi đã bỏ qua còn chủ động đợi bạn nhưng bạn lại lơ tôi là sao hả?

Hàn Phong cố tỏ ra tức giận không quan tâm, cố bày ra bộ mặt chán ghét

- Muốn biết lí do không ?

- Tất nhiên là muốn.

- Thứ nhất : không một thằng nào lại thích một đứa nhỏ tuổi hơn mình mà nó toàn xưng với mình là bạn và tôi như bằng vai phải lứa như vậy cả. Trong khi với những người khác lại xưng hô rất tình cảm anh anh em em. Thứ 2 : em thật sự rất phiền phức đôi lúc anh cảm thấy em như cái đuôi của anh vậy á? Thứ ba : em rõ ràng cũng chẳng quý mến gì anh ,hay mách lẻo tội của anh với bố mẹ anh.Còn nữa

Y Thư quát lớn

- Ok vậy thì em cũng muốn giải thích. Anh nói em xưng hô như vậy khiến anh không thích trong khi người bày ra cái trò này là anh. Anh nói em là cái đuôi của anh á ? rõ ràng anh là cái đuôi luôn bám lấy em thì đúng hơn . Anh nói em không quý mến anh, anh cho em hỏi những lúc anh buồn nhất anh ở bên cạnh anh ai san sẻ cùng anh ai là người lắng nghe anh. Còn gì nữa anh nói đi.

Hàn Phong không biết mình nên nói gì rõ ràng ngay từ đầu anh đã chuẩn bị sẵn tâm lí rồi nhưng giờ nó lại bị trôi theo sự kiên định trước những câu nói của Y Thư. Hàn Phong nói với sự mệt mỏi

- Phải có thể anh mới thật sự là người gây phiền phức cho em. Anh không đáng để em quan tâm nhiều như vậy . Coi như chúng ta chưa từng quen chưa từng gặp đi có được không ?

- Anh điên rồi, trước đây anh nói sau này lớn lên sẽ lấy em. Những bạn nam khác muốn lại gần em anh đều không cho, cả tuổi thơ thanh xuân tươi đẹp của em anh bước vô đó trao cho em hi vọng rồi giờ muốn nuốt lời hả ? Anh bước vô rồi trở thành người quan trọng đối với em rồi lại muốn bước ra như chưa có gì là sao ? Hàn Phong anh tồi đến vậy à ?