Ông Trùm

Chương 12



Nhìn một lượt bên trong ngôi nhà chú Đại biết chắc mình đang bị theo dõi bởi những cái camera được giấu kín. Bên ngoài có người đang chú ý đến ngôi nhà, bên trong thì có camera, một cảm giác khó chịu khiến cho chú Đại cảm thấy bực tức. Rõ ràng mọi chuyện không hề đơn giản. Xâu chuỗi lại tất cả thì chú Đại lập tức đổ mồ hôi, từ việc bà ngoại bị kẻ trộm đâm chết, sau đó Nam biến thành một thằng nhóc bất cần mặc dù trước đó nó rất ngoan và biết phấn đấu. Chưa kể đến việc một đứa trẻ chỉ mới 18 tuổi lại có thể đánh gãy chân một tên đàn em của Long. Cho dù tên đàn em đó có nhùn nhường, có kiêng dè vì Nam là con của ông Tuấn đi chăng nữa thì chuyện hắn bị đánh gãy chân quả thật có chút gì đó hơi khó tin. Nếu không có ai giúp Nam thì chính Nam đã gây ra việc này. Mà để làm được như vậy Nam phải có người hướng dẫn.

Mọi suy luận trong khoảnh khắc của chú Đại đều đang đi đúng hướng, không ngoại trừ khả năng việc bà ngoại chết không phải chỉ là một vụ trộm đơn thuần. Chú Đại thầm nghĩ:

" Chẳng lẽ tất cả mọi chuyện đã được lên kế hoạch ngay từ đầu. Nhưng kẻ nào lại dám làm chuyện này. Kẻ thù lớn nhất của anh Tuấn đã chết, bọn tay chân không dám ho he khi mà lão Phiến cũng Ngoạn chết không nhìn thấy xác. Kẻ nào.? Là kẻ nào.? "

Câu hỏi chưa có lời giải đáp chứ thế vang lên trong đầu khiến chú Đại muốn nổ tung. Nhạc chuông điện thoại vang lên, chú Đại có phần giật mình bởi dòng suy nghĩ bị cắt ngang, là Long gọi, bắt máy chú Đại hỏi:

Long à, có chuyện gì không.?

Long đáp:

Có đấy anh ạ, em đang ở trong bệnh viện. Theo em thấy chuyện này không đơn giản đâu. Em xác nhận rồi, chính Nam là người đánh gãy chân thằng Phước. Thằng Phước có nói nó bị tấn công bất ngờ, trước khi bị đánh gãy chân Nam chỉ một đòn đánh vào yết hầu khiến cho thằng Phước gần như ngay lập tức gục. Em nghĩ....

Chú Đại cướp lời:

Em nghĩ có kẻ đang huấn luyện nó phải không.?

Long im lặng mất mấy giây rồi khẽ đáp:

- - Anh cũng nhận ra điều này rồi sao.? Lần trước chính mắt em trông thấy nó đánh gục mấy thằng du côn lớn hơn nó em đã có chút nghi vấn. Nhưng khi ấy em sơ suất, chỉ nghĩ chúng nó đánh nhau như mấy thằng trẻ trâu nên đã chủ quan. Lần này nó ra tay một cách có phần nhẫn tâm, lẫn cái cách thức mà nó dẫn dụ kẻ thù vào nơi lợi thế cho nó em không thể không nghĩ rằng đằng sau nó có ai đó đang thao túng.

Chú Đại nói:

- - Anh đang ở nhà Nam, nó không có nhà. Tuy nhiên từ lúc anh xuất hiện tại đây đã có kẻ bám theo quan sát. Chưa biết chúng là ai, nhưng ngôi nhà đang bị theo dõi. Mọi chuyện không đơn giản như chúng ta nghĩ, có thể là công an vẫn chưa chịu buông tay hoặc cũng có thể còn một hoặc nhiều hơn một những kẻ có mặt ở đó vẫn còn sống. Chuyện này không thể nói nhiều qua điện thoại, chú quay về nhà đợi anh....Mình sẽ bàn sau.

Long đáp:

- - Anh để em cho người đến đưa về.

Chú Đại trả lời:

- - Không cần, bọn nó biết anh ở đây nhưng từ lúc đến tới bây giờ không hành động, chứng tỏ nhiệm vụ của chúng chỉ là canh chừng ngôi nhà. Nếu muốn hại anh thì chúng nó đã làm rồi, đừng quá vội sẽ gây nghi ngờ. Thế nhé...

Chú Đại cúp máy, tuy nói vậy nhưng rõ ràng tình hình lúc này không hề ổn. Nam chưa thấy về, ngôi nhà lại có những nghi vấn khó hiểu. Những chuyện gần đây liên tiếp xảy ra một cách bất thường, hai năm qua mọi chuyện hầu như đóng băng, tất cả đều im hơi lặng tiếng. Tại sao vào đúng thời điểm này sau khi bà ngoại bị giết giống như một mồi lửa châm vào dây đốt của một quả bom đang âm ỉ. Kẻ đang theo dõi ngôi nhà này là ai..? Bạn hay thù.? Nếu là Thù thì tại sao hắn vẫn để cho Nam sống, còn là Bạn thì rõ ràng việc hắn hướng Nam theo con đường xấu không phải là một cách làm của một người Bạn. Vậy rốt cuộc Hắn là cái chó chết gì..?

Càng suy nghĩ càng không thể tìm ra lời giải đáp, nhưng có một cái tên mà chú Đại thấy hơi rùng mình khi nghĩ đến, đó chính là Ngoạn. Gã điên khùng đã đặt dấu chấm hết cho cả hai đại ca máu mặt trên chính mảnh đất này. Hai năm trôi qua, có nhiều đêm chú Đại không thể ngủ được, mỗi lần tỉnh dậy là một lần chú Đại ướt đẫm mồ hôi. Bởi trong những cơn ác mộng đó chú Đại mơ thấy hình ảnh Ngoạn từ từ giết chết từng người anh em của chú Đại, trong đó có cả ông Tuấn.

Chú Đại là một kẻ với bộ óc tính toán tỉ mỉ, cẩn thận. Việc nhà kho ven biển phát nổ kéo theo rất nhiều những xác chết không rõ danh tính không làm cho chú Đại yên tâm một chút nào cả. Nếu như người ta có thể xác định được Ngoạn đã chết thì có lẽ chú Đại sẽ được ngủ ngon hơn. Nhưng khi cả cái nhà kho bị nổ tan thành từng mảnh, điều mà chú Đại và Long nghe thấy chỉ là tiếng nổ rung mặt đất, là những thông tin được công bố trên báo đài, là những kết luận về những xác chết không rõ ràng.

Những cơn ác mộng khiến cho chú Đại hai năm nay vẫn rất cẩn thận cho người săn lùng tin tức của đám tàn dư lão Phiến, một mặt lo việc làm ăn tránh sự soi mói của luật pháp, mặt khác trong thế giới ngầm chú Đại vẫn luôn cập nhật thông tin mọi sự thay đổi nơi mảnh đất này. Tuy nhiên, suốt hai năm trời những mảng miếng làm ăn trong giới xã hội tại đây đều bất động. Nó yên bình đến độ phía công an cũng đã cảm thấy nên để vụ án năm đó chìm xuống, bởi cả hai cái tên sừng sỏ đều được xác nhận là đã chết. Ngay cả công an cũng không còn muốn đào xới đống tro tàn ấy lên để rồi khiến cho những kẻ có âm mưu giang hồ dậy sóng.

Họ để cho cái chết của hai đại ca chìm vào quên lãng. Nhưng dường như một kẻ nào đó không muốn vậy. Nếu đúng như Nam đang được một kẻ hướng dẫn trở thành một thằng du côn, sau đó có thể Nam sẽ thành kẻ giết người....hoặc còn tồi tệ hơn thế.

Bước ra khỏi ngôi nhà, chú Đại mặt không biến sắc rời khỏi đó. Hình như kẻ theo dõi đã bỏ đi, bản năng cho chú Đại nhận biết được rằng không còn nguy hiểm. Vậy đúng như chú Đại suy nghĩ, mục đích của hắn chỉ là theo dõi ngôi nhà. Bước ra đến nơi đỗ xe, chú Đại mở cửa xe ngồi vào bên trong, không hiểu bằng cách nào, nhưng ngay trên volang có dán một tờ giấy nhỏ, trên đó ghi vỏn vẹn hai chữ:

" Đừng Sợ. "

Chú Đại lập tức quay lại phía ghế đằng sau nhưng không thấy ai, không hiểu ai đã dán mảnh giấy này vào đây, nhưng chắc chắn kẻ đó không phải tầm thường. Chú Đại chợt toát mồ hôi lạnh, bởi nếu không phải là mảnh giấy mà là một thứ khác có lẽ khi mở cửa xe ra chú Đại đã chết rồi. Thêm hai chữ trên mảnh giấy rõ ràng là hắn đang đùa giỡn với chú Đại. Hắn sẵn sàng nhắc chú Đại rằng hắn không đơn thuần là một kẻ theo dõi tầm thường.

Nuốt nước bọt, trấn tĩnh lại vài phút, chú Đại lái xe quay về chỗ hẹn với Long. Chú Đại vừa đi vừa gọi điện cho Long với một giọng gấp rút:

- - Chọn vài người thông thuộc địa hình ở đây, chia làm hai đội, một đội đến ngay nhà Nam kiểm soát tình hình, đội còn lại đi tìm thằng Nam ngay lập tức. Nói với chúng nó, dù cho có phải đánh ngất thằng Nam cũng phải bắt được nó đem về đây. Nhanh lên....

Long cúp máy ngay lập tức cho gọi tay chân thân tín, khoảng 10 phút sau có tầm khoảng 8 người ăn mặc bình thường, họ mặc những bộ quần áo như dân lao động, dân chạy xe ôm. Nhưng nét mặt ai cũng nghiêm túc, ánh mắt có đôi chút sắc lạnh. Long gọi tất cả vào một phòng rồi yêu cầu họ thực hiện theo những gì mà chú Đại nói. Long còn nói thêm:

- - Nếu phát hiện ra kẻ nào lạ mặt lảng vảng xung quanh nhà không cần hỏi lý do, bắt nó phải khai ra nó là ai hoặc nó đang làm việc cho ai.

Những người lạ mặt đứng dậy nhìn nhau không nói năng gì, họ chỉ gật đầu rồi tự động chia thành 2 tốp đi do thám tình hình. Sau khi họ đi khỏi thì chú Đại cũng về đến nơi, xộc thẳng vào phòng chú Đại tay cầm mảnh giấy đặt trước mặt Long:

- - Chú lấy xe rồi chở anh đi tìm thằng Nam ngay. Đến giờ này vẫn không thấy tung tích nó đâu cả..?

Long đáp:

- - Em vừa cho người đi tìm nó rồi, cho cả người đến nhà nó nữa. Có chuyện gì anh cứ bình tĩnh rồi hãy nói.

Chú Đại chỉ vào mảnh giấy quát lớn:

- - Thằng chó chết, nó đặt mảnh giấy này vào trong xe của anh như một lời đe dọa. Nó biết anh đến đó, nó hiểu rõ chúng ta....Nhưng anh không hiểu được nó đang muốn gì ở Nam. Anh không thể ngồi yên được, rõ ràng Nam đang gặp nguy hiểm. Anh phải đem nó đi khỏi đây ngay lập tức.....

Nhạc chuông điện thoại của chú Đại vang lên, bấm nghe xong chú Đại cúp máy rồi bóp chặt điện thoại, một tay nắm lại nghiến răng kèn kẹt, chú Đại thở dốc, gương mặt cau có đáng sợ. Không biết ai vừa gọi điện đến, nhưng chắc chắn đó là một cuộc điện thoại không tốt lành gì. Long lo lắng hỏi:

- - Có chuyện gì vậy anh, ai gọi mà anh lại nổi điên như vậy..?

Chú Đại nhắm mắt lại, khẽ thở ra từ từ chú Đại đáp:

- - Không thể nào lại có thể trùng hợp được.....Là lũ khốn nào.......Lũ chó chết. Chẳng lẽ mọi chuyện không thể kết thúc dù cho tất cả anh em chúng ta đã chết hay sao....

" Rầm...Rầm "

Tiếng đạp cửa mạnh đến nỗi Long cũng bất chợt giật mình, dù Long đã biết mỗi lần có chuyện liên quan đến Nam, chú Đại đều tỏ ra mất bình tĩnh một cách bất thường. Nhưng lần này chỉ trong một ngày mà chú Đại nổi điên đến hai lần, một lần đập vỡ mặt kính của bàn, lần này thì đạp cánh cửa. Vẫn chưa biết cuộc điện thoại kia là của ai, họ đã nói chuyện gì......Nhưng nhìn chú Đại, Long cảm nhận thấy sóng gió sau hai năm yên bình đã bắt đầu nổi lên.