- - Thôi, đi nghỉ sớm đi. Sáng ngày mai còn phải đi sớm. Mà này anh nói trước, đến đó chắc chắn chú mày sẽ sống một cuộc sống không có rất nhiều thứ, không người thân, không bạn bè, không có tự do, không có sự lười biếng, không tính người và không liên lạc với bất cứ ai....Thế nên từ giờ cho đến ngày mai muốn gọi cho ai, hay muốn nói chuyện với ai thì tranh thủ đi.
Nam đứng lặng người, sau một hồi suy nghĩ nó nhặt lấy chiếc điện thoại để ở cạnh gốc cây, bật nguồn lên nó bấm bấm như đang nhắn tin cho một ai đó. Sau khi nhắn xong nó cầm chiếc điện thoại đáp mạnh vào thân cây, chiếc điện thoại vỡ ra thành nhiều mảnh. Dùng chân dẫm lên điện thoại Nam xoay chân khiến những mảnh kính kêu răng rắc. Nhìn thẳng mặt Đen nó đáp:
- - Ngày mai mấy giờ xuất phát.?
Đen mỉm cười:
- - 5h sáng sẽ rời khỏi đây.
Nam bước qua Đen đầy lạnh lùng, Đen vẫn ở lại nhìn vào chiếc điện thoại đã vỡ nát bét. Tiến lại gần Đen bới chỗ đất mà Nam vừa dẫm chân ban nãy tìm thứ gì đó. Cầm chiếc sim điện thoại nhỏ xíu trong tay Đen chép miệng:
- - Haizzz....Đúng là thanh niên máu nóng.
" Cạch "
Đen bẻ chiếc sim điện thoại ra làm hai rồi vứt xuống đất, bước ra khỏi vườn cây Đen cũng bước về phía nhà trên. Lúc này đã là 10h tối, những tiếng kêu râm ran của côn trùng, tiếng chão chuộc kêu vang vọng trong bóng tối im lặng. Đèn trong nhà cũng đã tắt, có lẽ ai cũng đã thấm mệt sau một ngày với những toan tính riêng.
" Ting...Ting...Ting."
Tiếng chuông báo tin nhắn vang lên, Trang cả ngày hôm nay ủ rũ, Trang vẫn canh cánh trong lòng nỗi lo lắng không biết Nam đi đâu. Bởi sau giờ học Trang một lần nữa đến nhà Nam. Nhưng người mà Trang gặp vẫn chỉ là vợ chồng bác Dung đang dọn dẹp đồ đạc trong nhà. Trang cũng như chú Đại, bác Dung cũng chỉ biết rằng Nam đã bỏ đi, còn đi đâu thì bác không biết.