Ông Trùm

Chương 5



Người lạ mặt ngồi xuống, tựa lưng vào bức tường cạnh Nam khiến những hạt cát lạo xạo rơi xuống. Thở dài não nề gã nói:

- - Để anh nói cho chú mày nghe, trên đời này tất cả mọi chuyện đều có sự sắp đặt. Có thể có những chuyện do con người sắp đặt, ngoài ra con người chúng ta lại bị cuộc sống sắp đặt cho những chuyện chúng ta gặp phải. Có sinh thì phải có tử, anh cũng đã nghe mày kể qua về việc đó. Đau buồn, tất nhiên là có, thù hận, cũng phải có....Làm người mà không thù hận thì không có mục đích phấn đấu. Mọi người hay nói thù hận làm con người ta mất đi lý trí, nhưng mặt khác thù hận giúp con người có thêm sức mạnh. Chỉ có điều, trả thù xong họ thường mất phương hướng, mất đi mục tiêu. Cái anh muốn không phải là muốn dạy mày những câu vô bổ, đạo lý như buông bỏ thù hận, quay đầu là bờ. Xáo rỗng, vì cả anh lẫn mày không phải là sư,cũng chẳng phải là phật. Chúng ta là con người bình thường, vậy nên hãy cứ theo cảm xúc. Tuy nhiên anh cần mày hiểu, nếu đã không còn thù hận thì mày sẽ làm gì tiếp theo....?

Nam lắng nghe từng câu, từng chữ của gã, đúng vậy, nó thay đổi như thế này là bởi mong muốn trả thù. Vào cái đêm hôm ấy, cái đêm nghiệt ngã đã cướp đi người bà thân yêu nhất của nó sau khi bố nó chết. Nó còn nhớ như in từng chi tiết, đúng hơn là nó không thể quên, nó ép mình phải hằn sâu cái ký ức đen tối ấy vào đầu để tìm kẻ thù, kẻ đã gϊếŧ chết bà ngoại của nó.

Đôi mắt Nam long lên sòng sọc khi nhớ lại một năm về trước. Hôm ấy là 12h đêm, vì buổi tối làm việc nhà cho bà ngoại xong Nam mới vào bàn học, nó không đi học hè như các bạn cùng trang lứa bởi nó muốn dành thời gian nghỉ hè ở cạnh chăm sóc bà ngoại. Nam cũng giống bà, muốn hai bà cháu tự lo lắng cho nhau bởi nó suy nghĩ chú Đại đã phải lo cho bé Hạnh rồi. Nó không muốn mình trở thành gánh nặng, hè năm ấy nó định xin đi làm kiếm thêm để phụ cho bà. Nhưng mọi kế hoạch chưa được thực hiện thì đêm ấy mọi thứ sụp đổ.

Xem lại bài vở xong Nam tắt đèn lên giường đi ngủ, nằm một lúc thì nó thiếp đi bởi cũng đã muộn. Một lúc sau, không biết khi đó đã là mấy giờ, chỉ biết trong nhà tối om. Bà ngoại bỗng nghe thấy tiếng lịch kịch, bà mới hỏi:

- - Nam chưa ngủ hả cháu, muộn lắm rồi đấy...Mà sao học lại tắt điện tối om thế này.

Tiếng lịch kịch tự động im bặt, bà ngoại vén màn bước ra khỏi giường cố sờ soạng vách tường để bật đèn.

" Tách."

Tiếng công tắc đèn bật lên, ánh đèn sáng rọi cả căn nhà cấp 4 lụp xụp. Mắt hời mờ, lại gặp phải ánh sáng tức thì nên bà ngoại nheo mắt nhìn sang bên phía giường Nam, bà thấy Nam vẫn đang nằm ngủ. Như một phản xạ tự nhiên, một cảm giác của những người lớn tuổi. Bà ngoại bước vội sang góc khuất để cái tủ gỗ ọp ẹp. Cũng là nơi bà cất số tiền ông ngoại trước khi mất để dành lại cho bà, bây giờ bà dành lại lo cho Nam ăn học.

Trước mắt bà ngoại là cánh tủ bị bật tung, mọi thứ bên trong bị lục lọi. Nhưng đáng sợ hơn đó là một thằng ăn trộm bịt khẩu trang đen, nó đang nép mình nơi bàn thờ gần đó. Bà ngoại vội kêu lớn:

- - Nam ơi....trộm....trộm....Có trộm..

Nam cũng đã dậy được một lúc bởi ánh đèn sáng bật giữa đêm khiến nó bị quáng. Nhưng đang ngái ngủ nên dù ngồi dậy nó cũng chưa thể định hình ngay được. Nó ngồi trên giường mồm ú ớ:

- - Dạ.....dạ....

Nhưng rồi nó choàng tỉnh, mắt mở trừng trừng khi bộ não kịp tiếp nhận câu nói cùa bà ngoại: " Có trộm. "

Nam quay ngoắt lại đằng sau, nó toan nhảy xuống giường thì thấy bà ngoại chắn đường tên trộm, bà nói như khóc:

- - Trả tiền lại cho tao, mày không được lấy..

Thằng trộm bị phát hiện liền lao về phía bà ngoại, nó xô bà ngoại ngã sang một bên nhằm hướng cửa sau đã cạy khóa ban nãy thoát thân nhưng bị Nam ngăn lại. Nam nhìn trên tay nó vẫn còn cầm nguyên một xấp tiền, mới có, cũ có. Nó biết đó chính là tiền của ông để lại. Nó thấy bà ngoại bị đánh thì như một con thú hoang lao vào quyết ăn thua đủ với tên trộm. Nhưng sức trẻ con, lại là mọt sách nên dù có túm được người tên trộm nó cũng bị đấm đá, đạp không thương tiếc, nhưng Nam vẫn lỳ lợm không chịu buông tay,mồm gào thét:

- - Mày....mày....không....được...đi...trả lại tiền cho bà tao..

Đáp lại lời của Nam thằng trộm tung cú sút thẳng vào bụng Nam, khiến Nam bị văng ra đằng trước. Đau đớn đến đứng không vững nhưng Nam vẫn quyết chặn hướng cửa sau không cho nó thoát. Bà ngoại bị choáng sau cú ngã cũng lồm cồm đứng dậy. Thằng trộm rút trong người ra một con dao:

- - Tránh ra không bố mày đâm chết..

Bà ngoại sợ quá, không còn cách nào bà mới hét lên:

- - Trộm, làng nước ơi có trộm....Có trộm, bớ người ta.

" Phập..."

Thằng khốn nạn có lẽ do hoảng sợ khi bà ngoại gào thét kêu cứu mọi người, nó quay lại đằng sau vung dao đâm thẳng vào tim bà ngoại.

Sau nhát dao định mệnh đó bà ngoại chỉ kịp nói hai từ:

- - Nam.....ơi..

Rồi bà gục xuống đất, máu từ người bà chảy ra đỏ lòm cả một khoảng nền nhà, Nam hét lên:

- - Bà ơi....Bà.....ơi....

Thằng trộm sau khi đâm bà ngoại thì lập tức nhìn về phía Nam, nhưng Nam lao thẳng về phía bà ngoại, vượt qua mặt tên trộm. Nó ôm bà ngoại gào khóc, tên trộm lao ra ngoài biến mất trong đêm tối, chỉ còn lại tiếng chó sủa inh ỏi cả một vùng. Trong nhà bà ngoại nằm bất động trên vũng máu tươi, Nam lật bà dậy rồi khóc lóc, nó vội cởϊ áσ ấn chặt vào vết đâm ngay tim. Máu vẫn chảy thấm đẫm chiếc áo của Nam.

Nam gào thét:

- - Bà ơi.....Bà ơi.....Có ai không....Cứu....Cứu....bà tôi với.....Cứu với.

Nó cứ ngồi đó gào lên trong tuyệt vọng bởi lúc này là 2h sáng, tiếng thét của nó không đủ sức đánh thức những gia đình quanh ngôi nhà. Hai bàn tay nó nhuốm máu, bà ngoại không thể nói gì, Nam chỉ kịp nhìn thấy khóe mắt bà hai hàng nước mắt khẽ chảy ra từ lúc nào. Một tay giữ áo ấn vào vết thương, một tay nó cầm tay bà ngoại nắm chặt miệng gọi liên hồi:

- - Bà ơi, bà ơi.....Bà có nghe thấy cháu không....

Nó tiếp tục gào:

- - Có ai không....? Cứu.....cứu....cứu....với....

Giọng nó nhỏ dần, nhỏ dần.....Nó không gào thét nữa, nó gục mặt xuống người bà rồi buông thõng cánh tay, bởi bàn tay bà ngoại mà nó đang nắm giờ đây đã rơi xuống đất không còn một chút cảm giác. Trong ngôi nhà cấp 4, ánh đèn vẫn sáng lúc hơn 2h sáng, Nam đã mất đi người mà nó yêu thương, cũng là người thương yêu nó nhất. Bà ngoại nó đã chết ngay trên tay nó, tiếng khóc đầy đau đớn, tiếng hét điên dại trong đêm cứ thế, cứ thế phát ra từ ngôi nhà nhỏ đáng thương. Cho đến khi có người chạy sang, nhìn thấy Nam ôm xác bà gào thét họ mới biết tất cả đã quá muộn.

Sàn nhà vẫn còn đó những đồng tiền nhuộm đỏ máu tươi, một khung cảnh tang thương, u uất đến nhói lòng. Không ai gỡ được tay nó ra khỏi xác bà ngoại cho đến khi nó ngất lịm đi vì cơ thể không còn chịu đựng nổi. Ngất nhưng bàn tay nó vẫn giữ chặt cái áo ấn vào vết đâm mà thằng khốn nạn bịt mặt kia đã gϊếŧ bà của nó.

Nghĩ đến đây nó nhắm mắt lại, lấy tay đặt ngang qua hai mắt, nó ngẩng mặt lên trời ra điều suy nghĩ nhưng thực chất là tránh để nước mắt rơi xuống. Người đàn ông lạ mặt vỗ vai nó an ủi, bởi khi nghe Nam kể lại sự việc, bản thân gã cũng thấy tim bỗng nhói lên từng cơn đau đớn. Như muốn để Nam đỡ hơn gã đưa câu hỏi:

- - Thế còn em gái mày lúc đó có ở nhà không..?

Nhắc tới bé Hạnh, Nam đưa cánh tay nhanh chóng quệt qua mắt rồi ngồi trở lại đáp:

- - Hôm ấy nó sang nhà bác Dung chơi với con bác ấy từ tối, hai đứa nô nhau xong mệt quá nên lăn ra ngủ. Em định sang đón nhưng bác Dung bảo để nó ngủ lại rồi mai về, đằng nào cũng có phải đi học đâu. Lâu lâu nó mới về nên ai cũng nhớ....Cũng nhờ thế mà nó không phải chứng kiến cảnh tượng ấy.

Gã nói:

- - Không chỉ là chứng kiến đâu, có thể sự việc còn tệ hơn thế nhiều. Thế nên đôi khi cũng cần nhìn sự việc theo một hướng tích cực hơn.

Nam nghiến răng:

- - Tích cực hơn, nếu thằng chó ấy không vào nhà tôi ăn trộm thì bà tôi đâu phải chết. Giờ anh lại nói theo kiểu trong họa có phúc sao..?

Người lạ mặt khẽ cau mày, đứng dậy phủi phủi đít quần hắn đi ra ngoài, không quên câu nói:

- - Nếu chú mày không chặn lối thoát của nó thì sẽ không ai phải chết cả...? Về đi....muộn rồi.

Gã quay lưng bỏ đi, còn lại một mình Nam gục đầu xuống hai đầu gối, nó run lên vì căm giận. Gã đàn ông kia chỉ ngoái lại nhìn rồi hắn tự nói một mình:

- - Có lẽ như thế hơi tàn nhẫn, nhưng thế giới của chú mày vẫn còn chưa được bắt đầu. Hi vọng mình đang làm đúng......