- - Thực ra cách này em cũng tình cờ nghe được trong cuộc nói chuyện của bố. Anh biết bố em làm bên quân đội, ông có nói nếu thay đổi môi trường sống thì tốt nhất là cho vào quân đội để rèn luyện. Dù có tốt nghiệp cấp 3 được hay không cũng có thể đi. Hơn tháng nữa Nam sẽ thi tốt nghiệp, em thấy đây cũng là một cách đáng để cân nhắc.
Chú Đại trầm ngâm một lát rồi đáp:
- - Nhưng hoàn cảnh nó như thế liệu người ta có gọi nhập ngũ hay không..?
Cô Thúy nói tiếp:
- - Cái này thì em có thể nhờ bố em can thiệp về phường xã, điều này là vì chúng ta muốn tốt cho Nam nên dù thế nào em cũng sẽ cố gắng. Càng ngày Nam càng trở nên khó gần và bất cần. Nếu cứ kéo dài tình trạng này Nam sẽ đi vào con đường xấu. Anh nghĩ sao..?
Chú Đại thở dài:
- - Nếu có giấy gọi nhập ngũ có lẽ nó sẽ phải đi, nhưng sao phải dùng đến cách này anh thấy đau đớn quá. Anh đã lên kế hoạch cho nó đi du học bất kể nước nào chỉ cần nó đồng ý. Hai năm qua chứng kiến nó tiến bộ vượt bậc anh đã nghĩ sau này nó sẽ trở thành một nhà kinh doanh tài giỏi. Bởi cái tư chất lãnh đạo, tính toán tỉ mỉ, phán đoán sự việc của nó đều hơn tất cả các bạn cùng tuổi...Nhưng em biết không, bây giờ nó lại dùng chính những điều đó để lên kế hoạch trả thù. Một thằng nhóc 18 tuổi đã nói ra những câu gϊếŧ người lạnh lẽo, anh cứ nghĩ những chuyện nó làm đều đơn giản là vì nó quá đau buồn, nhưng hôm nay thì anh biết mình đã đánh giá quá thấp về nó. Ngay cả việc nó để cửa mở khi ra ngoài, rồi việc nó để tiền trong nhà, đồ đạc vứt bừa bãi......Nó còn dùng tiền lắp đặt camera, tất cả là để nuôi hi vọng Trả Thù.
Cô Thúy nghe xong cũng sững sờ, cô nói với giọng hơi lạc đi:
- - Anh nói thật chứ, thật không thể tin nổi..
Chú Đại buồn rầu:
- - Em còn chưa nhìn thấy ánh mắt nó khi nó nhìn anh đâu, nó là ánh mắt của một kẻ gϊếŧ người. Ngay cả anh khi nhìn nó cũng thấy rùng mình, bởi vì anh không thể tin được rằng thằng Nam mà anh luôn yêu quý lại có thể biến thành một con người đáng sợ như vậy. Anh đã nghĩ cách duy nhất để giúp nó quay lại là làm sao tìm được hung thủ gϊếŧ bà ngoại. Nhưng anh nhầm rồi, nó không cần thằng trộm đó phải đi tù, ánh mắt nó nói lên suy nghĩ của nó, nó muốn thằng đó phải chết.
Cầm chiếc thìa nhỏ khẽ khuấy đều ly cà phê, chú Đại bất chợt dừng lại rồi nhìn cô Thúy tiếp:
- - Còn chuyện này nữa, anh đoán nó biết thông tin, hoặc một điều gì đó về tên trộm. Anh hiểu con người thằng nhóc này, nó không bao giờ làm chuyện gì một cách vô nghĩa. Nhưng khi anh hỏi, không, lúc đó anh quá nóng giận nên đã mạnh tay làm nó bị thương, máu chảy ướt cả cánh tay nhưng một chữ nó cũng không hé răng. Khi nó nói nó không biết gì anh nhìn thấy ánh mắt nó khẽ nhìn sang bên cạnh. Đó là luc nó nói dối, nó nói dối nó sẽ không dám nhìn thẳng vào mắt người đối diện. Điều đó lại càng làm anh lo lắng hơn.
Cô Thúy hỏi:
- - Vậy phía công an không có thông tin gì sao anh..?
Chú Đại trả lời:
- - Vẫn không có tiến triển gì, có điều này.....Vì Nam là con của anh Tuấn nên dường như mọi chuyện trước đây vẫn chưa thể ngủ yên. À, thế thành tích học tập của nó thì sao..? Chắc có lẽ thời gian này nó sa sút trầm trọng phải không..? Nghĩ cũng buồn cười, trước đây chính anh dạy nó là không nên coi trọng điểm số, nhưng bây giờ anh lại là người quan tâm đến điểm số của nó. Sau cái chết của anh Tuấn anh cũng đã thay đổi suy nghĩ rất nhiều. Anh vẫn luôn mong Nam nó sẽ thành một quý ông thành đạt.....Vậy mà....
Cô Thúy lấy trong túi sách ra một tờ giấy, dường như là kết quả học tập của Nam. Đưa cho chú Đại xem cô Thúy khẽ nói:
- - Anh xem đi, đúng là mọi thứ đều trái ngược phải không..? Thằng bé thật sự làm cho nhà trường phải phát điên, nó nghỉ học quá nhiều, tuy nhiên mỗi khi có bài kiểm tra thì điểm số của nó vẫn rất cao. Cứ như nó đang trêu đùa tất cả mọi người vậy, em cũng không biết phải làm thế nào nữa. Nếu nó cứ tiếp tục nghỉ học thì sẽ bị đuổi học trước khi thi do nghỉ quá số ngày được quy định.
Chú Đại tròn mắt ngạc nhiên, bởi quả thật trong tờ giấy cô Thúy đưa, tất cả các môn khi kiểm tra Nam đều đạt điểm cao. Nhưng chú Đại có một thắc mắc:
- - Nó nghỉ học như thế thì sao biết ngày nào làm bài kiểm tra mà đến..?
Cô Thúy giải thích:
- - Là do bé Trang, con bé luôn đi theo sau lẽo đẽo như một cái đuôi của Nam. Con bé lúc nào cũng biện lý do giùm Nam rồi nói khéo xin thầy cô giáo bộ môn thông cảm cho Nam. Được cái Trang là một lớp trưởng được thầy cô yêu mến nên nhờ vậy Nam cũng đỡ đi rất nhiều. Mỗi lần có bài kiểm tra được thông báo là con bé lại đến nhà Nam thuyết phục Nam đi học ngày hôm đó. Nhìn con bé mà em cũng thấy thương vô cùng. Sao thằng Nam lại quá quắt với nó như vậy được cơ chứ. Trưa nay nó đi đâu về trường, vừa đi vừa khóc nhưng thấy em nó vội lau nước mắt. Gặng hỏi mãi mới biết Nam lại đánh nhau ở bên ngoài, bị thương nhưng nhất quyết không nghe ai. Nếu cứ thế này Nam sẽ đánh mất đi người bạn tốt nhất của mình.
Chú Đại gật đầu:
- - Thì ra là vậy, đúng là anh cũng phải cảm ơn con bé rồi. Mọi người vất vả vì nó quá....
Cô Thúy đáp:
- - Nam là một người có tài, có lẽ Trang cũng như anh và em đều muốn Nam dùng tài năng của mình để làm những việc chính đáng. Gắn bó với Nam mới có thể hiểu được Nam đáng thương hơn là đáng trách. Nhiều lúc em nằm suy nghĩ nếu em giống như Nam có lẽ em đã chọn cách tồi tệ nhất rồi.
" Ọc....ọc....ục..."
Tiếng bụng chú Đại sôi lên, cô Thúy che miệng cười rồi nói:
- - Anh chưa ăn gì phải không..? Em cũng chưa ăn nè....Giờ mình đi ăn nhé.
Chú Đại gãi đầu cười:
- - Ngại quá, đúng là từ trưa đến giờ anh chưa có gì bỏ bụng. Ban nãy gặp thằng Nam mà quên cả đói.
Cô Thúy đứng dậy:
- - Vậy đi ăn thôi, đến quán mình hay ngồi nhé.
Chú Đại làm bộ mặt gian xảo:
- - Thế ăn xong mình đi đâu, lâu lắm rồi......
Cô Thúy liếc mắt nói:
- - Em tưởng anh lo lắng quá không thiết gì nữa cơ mà...?
Chú Đại ngượng đỏ chín mặt:
- - Ừ thì, chuyện nào nó ra chuyện đấy...Hơn nữa cũng cần ở đâu tâm sự để nói rõ về cái cách em vừa bàn chứ.
Cô Thúy bụm miệng cười:
- - Ăn nó xong rồi tính......Trêu một tí mà đỏ mặt rồi, đúng là mãi không thay đổi được cái tật. Hôm nay em nói với bố mẹ là đi qua đêm rồi, mai cũng là chủ nhật.
Chú Đại hỏi:
- - Mẹ em không nói gì sao..?
Cô Thúy lắc đầu:
- - Em cũng đã gần 30 tuổi rồi, đâu phải trẻ con nữa. Nhưng mẹ em thì vẫn vậy, mỗi lần em gợi chuyện của chúng ta bà đều tránh né rồi lấy người khác thế vào. Cũng tại anh cả, sao anh cứ bắt em phải khó xử thế này.....
Gương mặt chú Đại thoáng buồn, biết mình vừa lỡ lời nên cô Thúy vội xin lỗi:
- - Em xin lỗi, em nói đùa cho anh vui thôi chứ em biết anh lo cho em mà. Em hiểu anh muốn mẹ em chấp nhận anh một cach chính thức. Em sẽ đợi, miễn sao anh đừng từ bỏ là được.
Mở cửa quán cà phê bước ra, cô Thúy đưa tay cho chú Đại rồi cười tươi:
- - Đi nhanh nào, hôm nay em phải ăn thật no mới được....
Nhìn người yêu chú Đại vừa buồn lại vừa hạnh phúc, cô Thúy đã vì chú rất nhiều, cũng chịu sự căn cấm từ bà mẹ độc đoán. Quen nhau đã đến mức này nhưng dường như mọi thứ vẫn chỉ là số 0. Nhưng không quan trọng, quan trọng là chú Đại luôn muốn nhìn thấy nụ cười ấy. Đưa bàn tay ra nắm lấy tay cô Thúy chú Đại không tránh khỏi ngượng ngùng bởi ánh nhìn của những kẻ chuẩn bị bước vào quán. Nhưng mặc kệ tất cả họ nắm tay nhau bước trên vỉa hè đã được chiếu sáng bởi những bóng đèn đường. Chú Đại khẽ nói:
- - Cảm ơn em đã ở bên cạnh anh cho tới bây giờ.
Cô Thúy ngẩng mặt nhìn lên trên cột đèn, nơi ánh sáng bị che khuất bởi những tán bằng lăng ánh lên màu hoa tím, mỉm cười nhẹ nhàng cô Thúy nói:
- - Vậy em cũng phải cảm ơn anh vì đã cho em một lần nữa biết tình yêu thực sự là thế nào..
Khung cảnh lãng mạn cùng những lời tình cảm bay bổng ấy khiến chú Đại không thể nhận ra rằng mình đã bị theo dõi ngay từ khi bước vào quán cà phê. Đứng ở bên này đường nhìn đôi tình nhân mở cửa xe bước lên oto, một gã lạ mặt bấm điện thoại rồi đưa máy lên nói:
- - Alo, chính xác là nó rồi, sau khi rời khỏi nhà thằng nhóc nó đã đến gặp con bồ. Hai đứa nó mới rời khỏi quán cà phê....Giờ đại ca muốn em làm gì tiếp theo.
Người trong điện thoại đáp:
- - Kệ đi, chỉ cần chú ý đến thằng nhóc là được.........