Ông Xã Bạc Tỷ Là Chủ Nợ

Chương 143



CHƯƠNG 143

Anh gắng gượng giữ vững chút lí trí cuối cùng còn sót lại, cúi đầu xuống, ngậm lấy vành tai hơi ửng đỏ của Tô Thư Nghi, giọng như tỉ tê: “Tô Thư Nghi, em nói xem, chúng ta vào việc như lời ông nội nói có được không?”

Cảm giác ươn ướt trên vành tai ùa tới, Tô Thư Nghi chỉ cảm thấy như có luồng điện chạy dọc người, tê rần rần, cơ thể không khỏi run lên.

Thật ra cũng không phải cô chưa chuẩn bị sẵn tâm lý. Dẫu sao cũng đã kết hôn, nếu Cố Mặc Ngôn yêu cầu, với tư cách là người vợ, cô cũng không nên từ chối.

Hơn nữa, khi ông cụ Cố nói với cô những lời vừa rồi, thậm chí cô còn tự nhủ, nếu thật sự mình và Cố Mặc Ngôn…

Điều khiến cô lấy làm ngạc nhiên là cô không hề chống đối.

Nên nghe câu hỏi của Cố Mặc Ngôn lúc này đây, tuy cô ngượng đến nỗi tai sắp bốc khói, nhưng vẫn gật đầu khe khẽ.

Cảm nhận được cái gật đầu của cô gái nhỏ bé trong vòng tay mình, ngọn lửa trong người Cố Mặc Ngôn càng bùng cháy, bỗng chốc nuốt chửng chút lí trí cuối cùng của anh.

Anh đột ngột cúi đầu xuống, cắn bờ môi mềm mại của Tô Thư Nghi, hương thơm êm dịu ngập tràn đầu lưỡi, giống như một thứ thuốc độc khiến anh bỗng chốc chìm đắm.

Chết tiệt…

Tô Thư Nghi cho anh ăn phải bùa mê thuốc lú hay gì! Tại sao chỉ một nụ hôn mà đã khiến khả năng tự chủ của anh biến mất tăm?

Cố Mặc Ngôn ép chặt Tô Thư Nghi vào cửa, tay trượt xuống dọc sống lưng nhẵn mịn của cô, cuối cùng đặt vào mép váy.

Kiểu váy dạ hội này được thiết kế rất cồng kềnh, Cố Mặc Ngôn không tìm được khóa kéo ngay, bất chợt mất hết kiên nhẫn, đưa tay xé toạc ra.

Roẹt.

Chiếc váy bị xé tan trong chớp mắt, rơi xuống khỏi bờ vai trắng nõn của Tô Thư Nghi.

Dưới ánh đèn mờ tối, nhìn vào cơ thể của Tô Thư Nghi ngay trước mặt, cổ họng Cố Mặc Ngôn căng cứng.

Với thân phận và địa vị của anh, chưa bao giờ thiếu phụ nữ tự lao vào vòng tay xin dâng hiến. Không biết đã có bao nhiêu cô gái từng nghĩ đủ mọi cách để khơi dậy hứng thú của anh, nhưng từ trước đến nay anh vẫn luôn lạnh tanh với điều đó. Có thể nói là luôn luôn bình thản nên mới khiến cho ông cụ Cố và Cố Thành Vũ nghĩ rằng, liệu có phải vụ bắt cóc mười năm trước ấy đã làm tổn thương của quý của anh.

Nhưng lúc này đây, đối diện với Tô Thư Nghi, anh chỉ cảm thấy tựa hồ như cơ thể mình không còn là của mình nữa, ngọn lửa trong người hoàn toàn mất kiểm soát, như thể đã để cho người con gái trước mặt chiếm hữu mất rồi!

Nếu Tô Thư Nghi đã đồng ý thì giờ phút này, Cố Mặc Ngôn cũng không muốn kiềm chế bản thân nữa. Anh lập tức cúi người xuống, bờ môi nóng rực kia rời khỏi đôi môi mềm của Tô Thư Nghi, liên tục hôn xuống từng chút một từ cổ xuống gần đến bộ phận quan trọng hơn kia.

Nhưng đúng vào lúc này…

“Đừng!”

Tô Thư Nghi đột nhiên hét lớn, đẩy Cố Mặc Ngôn ra.

Cố Mặc Ngôn không ngờ Tô Thư Nghi lại thình lình chống cự như vậy, bị đẩy không kịp trở tay, anh lùi về sau mấy bước.