Ông Xã Bạc Tỷ Là Chủ Nợ

Chương 155



CHƯƠNG 155

Vừa mới xử lý, cô không khỏi nhíu mày lại.

Nhà máy này đúng thật là vô nhân tính, hầu hết những người được thuê đều là nhưng người từ các vùng nông thôn khác, chẳng hiểu gì hết, chỉ đưa cho bọn họ mấy cái máy làm việc.

Cô hơi do dự, không nhịn được hỏi: “Nếu như chúng ta vạch trần nhà máy này xong, những công nhân này sẽ như thế nào?”

“Tất cả đều thất nghiệp thôi.” Hiểu Khiết nhún vai: “Em phụ trách điều tra tình hình tài chính của nhà máy này, gần đây bọn họ nhận rất nhiều đơn hàng lớn, chuỗi vốn không theo kịp, hình như đã nợ lương rất lâu rồi. Nếu như chúng ta vạch trần bọn họ, có lẽ những đơn hàng này cũng sẽ mất sạch, lương của những công nhân này thì càng khỏi phải nghĩ tới.”

Tô Thư Nghi nghe mà thấy trong lòng có hơi không nỡ. Nhưng cô cũng biết, để thực phẩm do nhà máy bất lương này lưu thông trên thị trường là vô trách nhiệm với người tiêu dùng, cho nên cô cũng không tiện nói thêm gì, chỉ đành tiếp tục xử lý tài liệu.

Làm tới khoảng hơn 11 giờ, Tô Thư Nghi cảm thấy dạ dày mình hơi quặn thắt lại.

Cô không khỏi xoa dạ dày mình rồi nhíu mày.

Dạ dày của cô không tốt, đói một chút thôi là sẽ đau, hôm nay vì tăng ca mà buổi tối chỉ ăn vào miếng bánh quy, quả nhiên bây giờ đã sắp không chịu được nữa.

Nhưng giờ này các cửa hàng dưới tầng đều đã đóng cửa rồi, cô chỉ đành đi tới phòng nước, xem thử bên trong tủ lạnh có gì không.

Nhưng hôm nay lại có quá nhiều người tăng ca, đồ ăn vặt trong tủ lạnh cũng đã bị người khác ăn sạch cả rồi, Tô Thư Nghi chỉ đành hâm nóng chút sữa bò để làm ấm dạ dày.

Cô đang nhấp từng ngụm sữa bò nhỏ thì đột nhiên nghe thấy đằng sau vang lên tiếng bước chân.

Cô quay đầu lại, liền nhìn thấy người mà cô không muốn nhìn thấy nhất.

Cố Gia Huy.

Trong tay Cố Gia Huy cầm một hộp bento, rõ ràng là đem tới lò vi sóng ở phòng nước để hâm nóng, nhưng không ngờ rằng lại trùng hợp gặp Tô Thư Nghi ở đây, lập tức cũng sững sờ ra đấy.

Sắc mặt của Tô Thư Nghi chợt lạnh đi, quay đầu muốn rời đi, nhưng không ngờ Cố Gia Huy lại gọi cô lại.

“Tô Thư Nghi!”

Bước chân của Tô Thư Nghi không hề dừng lại, tiếp tục đi ra ngoài, nhưng đột nhiên cổ tay cô bị người ta nắm lấy, cô bị ép phải dừng bước chân, quay người lại liền thấy khuôn mặt tức gần chết của Cố Gia Huy.

“Tô Thư Nghi.” Sắc mặt Cố Gia Huy hơi trầm xuống: “Tôi đang gọi cô đấy, cô không nghe thấy à?”

“Nghe thấy rồi.” Giọng điệu của Tô Thư Nghi rất lạnh: “Nhưng tôi không muốn quan tâm.”

Thái độ lạnh nhạt của Tô Thư Nghi khiến Cố Gia Huy đau đớn, bàn tay đang bóp lấy cổ tay Tô Thư Nghi của anh ta không kìm chế được mà dồn sức.

“Cô vẫn còn tức giận chuyện trong bữa tiệc sao?” Cố Gia Huy cố gắng khiến bản thân kiên nhẫn: “Chuyện đó thực sự rất xin lỗi cô. Còn nữa, chuyện bức ảnh, tôi thực sự không biết, cô phải tin tôi, tôi không đê hèn đến vậy.”

Vốn dĩ Tô Thư Nghi không muốn quan tâm tới Cố Gia Huy, nhưng nghe thấy anh ta nói câu “cô phải tin tôi”, đáy mắt vẫn không nhịn được lóe lên vẻ châm chọc: “Tin anh? Tin anh cái gì? Tin anh chỉ một lòng muốn tôi thân bại danh liệt sao? Hay là tin anh tốn hết công sức muốn giày vò tôi?”

Sắc mặt Cố Gia Huy trắng bệch, giọng điệu cũng thêm vẻ phẫn nộ: “Tô Thư Nghi, chúng ta quen biết lâu như vậy rồi, tôi là người như thế nào lẽ nào cô không biết sao? Cho dù tôi có hận cô thế nào đi nữa, tôi cũng không làm chuyện đê hèn như thế!”

Lời mà Cố Gia Huy nói khiến nụ cười mỉa nơi khóe miệng Tô Thư Nghi càng sâu hơn.