Ông Xã Bạc Tỷ Là Chủ Nợ

Chương 158



CHƯƠNG 158

Tô Thư Nghi gật đầu, mở cửa xe ra chuẩn bị xuống.

Nhưng ngay lúc sắp xuống xe, cô đột nhiên lại thấy hơi không nỡ.

Cô bỗng quay đầu nhìn sang Cố Mặc Ngôn.

Cố Mặc Ngôn thấy sự chần chừ của Tô Thư Nghi, không khỏi hơi nhíu mày: “Sao thế?”

Nhìn người đàn ông điển trai trước mắt, Tô Thư Nghi chỉ cảm thấy trong lòng mình dường như rất mềm, gần như không cần suy nghĩ đã nhẹ nhàng nói: “Cố Mặc Ngôn, em có thể ôm anh không?”

Cố Mặc Ngôn ngẩn người. Rõ ràng anh không ngờ Tô Thư Nghi sẽ đưa ra yêu cầu như thế.

Tô Thư Nghi không thấy Cố Mặc Ngôn trả lời mới chợt nhận ra mình lỡ lời. Gò má cô ửng đỏ, vội vàng mím chặt môi, cố tỏ ra vô tư nói: “Ừm… Em nói đùa thôi. Em đi trước đây.”

Dứt lời, cô vội vàng muốn xuống xe.

Nhưng bước chân cô còn chưa chạm đất đã bất ngờ có người bắt lấy cổ tay cô.

Ngay giây sau, Tô Thư Nghi còn chưa kịp phản ứng thì cả người cô đã bị kéo về phía sau, rơi vào vòng ôm ấm áp.

Trên người Cố Mặc Ngôn có hơi thở của người đàn ông trưởng thành trộn lẫn với hương xì gà thoang thoảng bao quanh cô, khiến cô không biết vì sao lại cảm thấy yên lòng.

“Cảm ơn anh.” Tô Thư Nghi thì thầm. Trong vòng tay của Cố Mặc Ngôn, cô ngẩng đầu lên, ánh mắt long lanh: “Em đi tăng ca đây.”

Cố Mặc Ngôn cảm nhận thân hình mềm mại trong vòng tay, khóe môi anh không kìm được mà khẽ mỉm cười: “Ừ, anh ở nhà đợi em.”

Tô Thư Nghi gật đầu, bước xuống xe.

Sau khi xuống xe, cô không vội đi ngay mà đứng yên tại chỗ, dõi mắt nhìn theo xe Cố Mặc Ngôn rời đi.

Hơi ấm của hộp cơm lan tỏa qua lớp quần áo vô cùng ấm áp.

Giống như…

Cái ôm của Cố Mặc Ngôn vừa nãy vậy.

Tô Thư Nghi hồi tưởng lại cái ôm vừa rồi cùng mùi hương còn vương vấn của Cố Mặc Ngôn mà gò má không khỏi ửng hồng.

Thôi nào, si mê như thế là đủ rồi.

Tô Thư Nghi vỗ nhẹ khuôn mặt mình rồi vội vã lên tầng.

Ngay chính bản thân cô cũng không nhận ra, rằng tâm trạng khó chịu vì bị Cố Gia Huy xúc phạm đã sớm biến mất rồi trở nên tốt đẹp vì có sự xuất hiện của Cố Mặc Ngôn.

Trải qua cả một ngày một đêm gấp rút, cuối cùng cũng kịp giờ đưa bản chốt tạp chí đến xưởng in.

Tô Thư Nghi trở về nhà nhưng còn không đủ sức để nói vài câu với Cố Mặc Ngôn đã nằm vật ra ngủ vùi hai ngày. Lúc cô thức giấc thì tạp chí đã xuất bản.

Công nhận là công sức vất vả lần này của mọi người cũng được đền đáp. Bài báo bóc trần sự thật về xưởng sản xuất thực phẩm bẩn gây chấn động dư luận. Tuy lượng bán ra không đạt được kỷ lục lúc trước phỏng vấn Cố Mặc Ngôn nhưng cũng thu hút được đủ lượt quan tâm và có được khá nhiều nhà quảng cáo chú ý.

Nhờ có thế mà mối đe dọa của tòa soạn cuối cùng cũng trôi qua.