Ông Xã Bạc Tỷ Là Chủ Nợ

Chương 179



CHƯƠNG 179

“Đợt này đúng lúc mẹ tôi vừa xuất viện, tôi định về nhà trông nom chăm sóc mẹ.” Tô Thư Nghi nhoẻn miệng với má Vương: “Dù sao thì cũng đã lâu rồi tôi không ở với mẹ tôi.”

“Ôi trời, bản thân mợ còn đang bị thương thì nói gì đến chăm nom người khác nữa.” Má Vương sốt sắng: “Chẳng thà đón mẹ của mợ sang đây, tôi chăm sóc hai người thì hơn.”

“Thật sự không cần làm phiền đâu. Mẹ tôi không quen chỗ lạ.” Tô Thư Nghi từ chối: “Cụ thể thì tôi sẽ nói với Cố Mặc Ngôn. Má đừng lo.”

Vội vàng ăn xong bữa sáng là Tô Thư Nghi gọi xe rời đi luôn.

Trở lại ngôi nhà cũ đã lâu không về, Tô Thư Nghi dọn dẹp sơ qua, nhìn thời gian thấy vẫn còn sớm bèn quyết định đi làm.

Cô đã xin nghỉ phép tròn một tuần lễ rồi. Đáng lý ra chỉ bị vết thương nhẹ thế này không nên nghỉ lâu như vậy, nhưng cũng chẳng ai ở tòa soạn nói gì cô. Nếu cô đoán không nhầm, chắc trong chuyện này có nguyên do ở Cố Gia Huy.

Đến văn phòng làm việc xa vắng bấy lâu, Hiểu Khiết và chị Trịnh đều tới hỏi thăm cô một lúc lâu. Tuy có cả mấy người Khưu Duyệt ở bên cạnh châm chọc, nhưng cô vẫn cảm thấy vui vẻ.

Cô ngồi xuống, vừa chuẩn bị bắt đầu làm việc thì không ngờ lại đột nhiên nghe thấy một loạt tiếng bước chân dồn dập.

Cô ngẩn người, ngoái đầu lại thì thấy gương mặt căng cứng của Cố Gia Huy.

“Tổng biên tập Cố?” Tô Thư Nghi đứng bật dậy khỏi ghế, nhìn vẻ mặt kí cục của Cố Gia Huy, không khỏi chau mày: “Xin hỏi anh có việc gì không?”

Không biết có phải cô gặp ảo giác hay không mà cứ cảm thấy Cố Gia Huy hôm nay cực kì bất thường.

Lúc này cả người Cố Gia Huy ngây ra như phỗng, gần như đã quên mất xung quanh còn có rất nhiều người, anh ta xông tới, túm lấy vai Tô Thư Nghi, khẽ gằn giọng: “Tô Thư Nghi, tại sao em không nói cho anh biết? Tại sao không nói cho anh biết hai năm trước em bị người ta hãm hại?”

Tô Thư Nghi như thể bị sét đánh, sắc mặt trắng bệch.

Co trừng mắt nhìn Cố Gia Huy trước mặt, không nói được câu nào hết, chỉ không ngừng run rẩy bờ môi.

Nhìn thấy cô như vậy, vành mắt của Cố Gia Huy cũng đỏ lên, lắc cô càng thêm kịch liệt: “Em nói đi! Vì sao em không giải thích! Vì sao cứ trơ mắt nhìn anh chà đạp và xúc phạm em như vậy!”

Bây giờ Cố Gia Huy thực sự đã sắp phát điên rồi.

Anh ta không thể nào hình dung được tâm trạng của mình, khi người mà anh ta cử đi điều tra chuyện hai năm trước nói với anh ta rằng, tất cả chuyện hai năm trước, thực ra là có người cố ý hãm hại Tô Thư Nghi, không phải Tô Thư Nghi tự nguyện.

Có đau lòng, đau lòng khi Tô Thư Nghi lại một mình lặng lẽ chịu đựng nhiều như vậy.

Có hối hận, hối hận vì anh ta không những không giúp đỡ vào lúc Tô Thư Nghi cần anh ta nhất, còn vạch vết thương của cô ra hết lần này tới lần khác, sỉ nhục cô, tổn thương cô.

Có phẫn nộ, phẫn nộ khi Tô Thư Nghi và anh ta gặp lại lâu như vậy rồi, nhưng cô lại trơ mắt nhìn anh ta hành hạ cô, chưa bao giờ giải thích.

Bởi vì cảm xúc quá kích động, sau khi Cố Gia Huy biết được tất cả điều này, phản ứng đầu tiên chính là đi tìm Tô Thư Nghi hỏi cho rõ ràng, cho dù bây giờ Tô Thư Nghi đang ở trong nhà của Cố Mặc Ngôn, anh ta cũng phải xông tới hỏi cho rõ ràng!

Nhưng không ngờ rằng, anh ta vừa mới rời khỏi văn phòng của mình thì đã nhìn thấy Tô Thư Nghi tới đi làm.

Ngay lúc đó, anh ta cũng không quan tâm xung quanh vẫn còn nhiều cặp mắt như vậy, chỉ xông tới, chất vấn Tô Thư Nghi như phát điên.