Ông Xã Bạc Tỷ Là Chủ Nợ

Chương 183



CHƯƠNG 183

Cô ta tức tới mức hận không thể mua mấy cái túi để xả giận, nhưng nhìn thấy giá cả đắt đỏ của những chiếc túi này, tiền lương của cô ta hoàn toàn không chi trả được.

Điều này khiến cô ta càng tức giận hơn!

Dựa vào đâu!

Dựa vào đâu mà những chiếc túi mà cô ta cần phải ăn uống tiết kiệm mấy tháng trời mới mua được, mà người phụ nữ Tô Thư Nghi này chỉ cần liếc mắt đưa tình với đám đàn ông kia là có thể mua được ngay chứ!

Khưu Duyệt đang phẫn nộ thì đột nhiên nghe thấy đằng sau vang lên tiếng cười lanh lảnh của mấy cô con gái.

“Bảo Châu, cậu mặc chiếc váy này đẹp quá, Cố Gia Huy có phúc thật đấy, có thể lấy được một người vợ xinh đẹp như cậu.”

Cố Gia Huy?

Khưu Duyệt sững sờ, vừa quay đầu lại đã nhìn thấy một cô gái xinh đẹp trẻ trung, mấy cô gái khác vây xung quanh, đang thử một chiếc váy liền thân giá trị 8 chữ số.

Bề ngoài xuất chúng như vậy, Khưu Duyệt vừa nhìn đã nhận ra là vợ sắp cưới mà lần trước từng tới tòa soạn tìm tổng biên tập, hình như tên là Lâm Bảo Châu?

Nhìn thấy mỗi một món đồ trên người Lâm Bảo Châu đều là hàng hiệu mấy trăm triệu, đáy mắt Khưu Duyệt có hơi đố kị, nhưng rất nhanh, trong mắt cô ta xoay chuyển, đột nhiên nhớ ra gì đó.

Tuy rằng cô ta không làm gì được đồ đê tiện Tô Thư Nghi này, nhưng Lâm Bảo Châu là bạn gái chính thức nên sẽ khác chứ nhỉ?

Nghĩ đến đây, cô ta lập tức to gan đi lên trước mấy bước: “Ờm, cho hỏi cô là vợ sắp cưới của tổng biên tập Cố phải không ạ?”

Lâm Bảo Châu vốn dĩ đang tự luyến ngắm bản thân trong gương, đột nhiên nghe thấy có người nói chuyện với mình, ngoảnh đầu lại liền nhìn thấy Khưu Duyệt.

Liếc mắt một cái cô ta đã nhìn thấy Khưu Duyệt đeo chiếc túi hàng A kia, đáy mắt lóe lên chút khinh thường, nhưng vẫn lịch sự nói: “Cô nhắc tới Gia Huy à? Đúng vậy, tôi là vợ sắp cưới của anh ấy.”

“Đúng vậy thật, ban nãy tôi đã cảm thấy rất giống rồi.” Khưu Duyệt cố tỏ ra vui mừng: “Tôi là nhân viên của tòa soạn Phong Thượng, lần trước từng nhìn thấy cô ở tòa soạn.”

Lâm Bảo Châu không đoán ra mục đích của Khưu Duyệt, nhưng vẫn gật đầu.

“Đột nhiên tới nói chuyện với cô thế này có lẽ hơi đường đột, nhưng chủ yếu là… có một chuyện tôi thực sự không nhìn nổi nữa, cho nên muốn nói với cô.” Khưu Duyệt lên tiếng với vẻ thần bí.

Lâm Bảo Châu nhíu mày: “Chuyện gì?”

“Là chuyện có liên quan tới Tô Thư Nghi và tổng biên tập Cố.”

Mặt Lâm Bảo Châu lập tức biến sắc.

Cô ta nhìn Khưu Duyệt một cái sắc lẹm, lập tức nói với những người phụ nữ kia: “Mọi người tới quán cà phê đợi tớ trước đi, lát nữa tớ sẽ tới tìm các cậu sau.”

Mấy cô gái này đều là tùy tùng của Lâm Bảo Châu, không dám phản kháng, gật đâu rồi rời đi luôn.

Bọn họ vừa đi, Lâm Bảo Châu mới lạnh mặt nhìn sang Khưu Duyệt: “Nói đi, rốt cuộc cô muốn nói gì?”

Tô Thư Nghi chán nản bệ rạc ngồi chờ tới khi tan làm, lúc đi tới ga tàu điện ngầm, cô vô thức lên tàu điện ngầm về biệt thự nhà họ Cố, nhưng ngồi được một nửa cô mới nhớ ra hôm nay mình phải đón mẹ về nhà, vội vàng xuống xe đổi toa, đi tới bệnh viện.