Ông Xã Bạc Tỷ Là Chủ Nợ

Chương 212



Chương 212

Dương Tùng Đức không biết lai lịch chiếc dây chuyền này, chỉ thấy Tô Thư Nghi vội vàng cầm dây chuyền lên, thở phào nhẹ nhõm: “May quá, cái này vẫn còn…”

Dương Tùng Đức thấy hơi không hiểu, vừa định gọi bác sĩ tới kiểm tra cho Tô Thư Nghi thì cô lại chợt ngẩng đầu lên: “Trợ lý Dương, anh có thể đưa tôi đi thăm Cố Gia Huy không?”

Cô biết, nếu chờ tới lúc Cố Mặc Ngôn đến đây, với tính cách độc đoán của anh thì cô muốn gặp Cố Gia Huy cũng khó.

Nhưng cô thật lòng lo cho Cố Gia Huy, càng quan trọng hơn là cô cảm thấy mình rất có lỗi với anh ta

Dương Tùng Đức lộ ra vẻ khó xử: “Mợ chủ… làm thế không hay lắm đâu…”

Dẫn mợ chủ đi gặp bạn trai cũ của mợ ấy á? Có điên mới làm thế!

Tô Thư Nghi nhíu mày: “Thôi được, anh không đi cùng thì tôi đành tự đi vậy.”

Nói xong, cô giãy dụa muốn xuống giường.

“Ôi, mợ chủ, mợ tha cho tôi đi.” Dương Tùng Đức sợ cô luôn rồi, đành phải đỡ cô lên xe lăn, treo bình chuyền lên giá xe lăn: “Vẫn là để tôi đưa cô tới vậy.”

Dương Tùng Đức đẩy Tô Thư Nghi tới trước phòng bệnh của Cố Gia Huy, còn chưa đi vào đã nghe tiếng Lâm Bảo Châu khóc sướt mướt bên trong.

“Gia Huy, sao anh lại bị thương nặng như thế… Anh như vậy… bảo em phải làm sao bây giờ?”

Tô Thư Nghi bỗng thấy ngượng ngùng, vốn định bỏ chạy nhưng lại bị Cố Gia Huy trên giường bệnh bắt gặp.

Ánh mắt Cố Gia Huy lập lòe, nhanh chóng nói: “Tô Thư Nghi, nếu đến rồi thì vào đi.”

Tô Thư Nghi đành kiên trì nhờ Dương Tùng Đức đẩy mình đi vào.

Lâm Bảo Châu vừa nhìn thấy cô đã ngừng khóc ngay lập tức, vẻ ghen ghét trong đáy mắt gần như muốn phun lửa tới nơi!

Cố Gia Huy nhanh chóng nhìn về phía Lâm Bảo Châu: “Bảo Châu, em ra ngoài một lát trước đi.”

Lâm Bảo Châu ngàn vạn lần không muốn, nhưng vẻ mặt Cố Gia Huy quá kiên quyết, cô ta chỉ đành cắn môi đi ra ngoài, trước khi đi còn oán hận trừng Tô Thư Nghi.

Dương Tùng Đức cũng thức thời đi ra ngoài.

Thoáng cái, trong phòng bệnh chỉ còn lại hai người Tô Thư Nghi và Cố Gia Huy.

Tô Thư Nghi nhìn mặt Cố Gia Huy trắng bệch, đùi bị bó thạch cao, trên mặt và cánh tay chi chít vết bỏng, ngoài ra còn nơi cô không nhìn thấy dưới lớp quần áo, không biết bị thương bao nhiêu nữa.

Mắt Tô Thư Nghi chợt đỏ hoe.

Nhưng cô vẫn gắng sức kiềm chế cảm xúc của mình, khẽ nói: “Cố Gia Huy, lần này thật sự cảm ơn anh.”

Cố Gia Huy nhìn Tô Thư Nghi, giọng nói bình thản: “Em thật sự nên cảm ơn anh đấy. Em điên khùng như vậy, còn quay lại phòng lấy cái dây chuyền kia nữa chứ. Nếu không có anh thì em đã chết trong đám cháy rồi.”

Thật ra, lúc cứu Tô Thư Nghi anh ta cũng đã nhìn rõ, thứ Tô Thư Nghi liều mạng trở lại lấy chỉ là một chiếc dây chuyền pha lê?

Tô Thư Nghi siệt chặt góc áo bệnh nhân của mình, khẽ nói: “Thật ra anh không cần phải làm tới mức này.”

“Không cần?” Cố Gia Huy chợt nhướng mày: “Tô Thư Nghi, đây là vấn đề cần hay không cần à? Em cảm thấy anh sẽ trơ mắt nhìn em đi chết hay sao?”