Ông Xã Bạc Tỷ Là Chủ Nợ

Chương 287



Chương 287

Lúc ấy ở phòng làm việc của Cố Gia Huy, dưới tình thế cấp bách, cô ta không còn cách nào khác nên đành phải bịa đặt để lừa anh ta, mong rằng anh ta sẽ nể mặt đứa bé, không tiếp tục hỏi về chuyện bức ảnh nữa mà tập trung vào cô ta và đứa bé.

Xem tình hình bây giờ thì có vẻ Cố Gia Huy vẫn còn tình cảm với Tô Thư Nghi. Để phòng ngừa tình cảm giữa hai người tro tàn lại cháy, kế sách trước mắt là phải tìm mọi cách giải quyết chướng ngại vật Tô Thư Nghỉ này, sau đó cô ta sẽ từ từ tìm cách làm dao động và giữ Cố Gia Huy lại.

Tại quầy bar, Cố Gia Huy đang ngồi một mình trong góc uống rượu whisky với đá viên.

Lâm Bảo Châu có thai rồi! Đến giờ Cố Gia Huy vẫn chưa thể chấp nhận sự thật này.

Tâm trạng của anh ta rất nặng nề, chỉ muốn uống rượu, chỉ khi nào say anh ta mới cảm thấy mình được giải thoát khỏi gông xiềng, mới có thể thả lỏng thần kinh đang căng thẳng. Anh ta đã quá mệt rồi.

Người mình yêu không có được, còn người mình không yêu thì lại không thể thoát nổi.

Trẻ con là vô tội, Cố Gia Huy không thể chối bỏ trách nhiệm, nhân tâm bỏ rơi hai mẹ con.

Nhưng anh ta thực sự rất ghét Lâm Bảo Châu! Lúc trước anh ta chỉ cảm thấy Lâm Bảo Châu có nét hao hao Tô Thư Nghi nên muốn dùng cô ta để trả thù cho sự phản bội của Tô Thư Nghi! Không ngờ ông trời lại giáng một đòn trêu ngươi với Cố Gia Huy anh ta như thết Tô Thư Nghỉ không phản bội anh ta, cô là người bị hại! Còn anh ta, năm đó khi cô cần sự an ủi và bảo vệ của anh ta nhất, anh ta đã làm gì? Hai năm sau gặp lại Tô Thư Nghị, anh ta lại làm gì với cô! Cố Gia Huy cực kì hối hận.

Cố Gia Huy say đến mức mắt trở nên lờ đờ, trước mắt xuất hiện Tô Thư Nghỉ thích cười của năm ấy, cô mặc chiếc váy màu xanh lam, chạy về phía anh ta như một chú nai con, miệng gọi Gia Huy, Gia Huy, ha ha, Gia Huy…

Khi đó Tô Thư Nghỉ thích buộc tóc đuôi ngựa, thích xem phim, vừa tan học đã kéo anh ta đi tới rạp chiếu phim của trường để xem phim. Cô nói, Gia Huy, một ngày nào đó chúng ta già rồi vẫn sẽ ngồi ở đây xem phim nhé!

Anh ta cười cô nói nhảm, khi chúng ta già rồi, cái rạp chiếu phim cũ rích này còn tồn tại được chắc, có khi nó sẽ sửa thành lộ thiên đấy. Sau đó họ cười ầm lên…

Hồi ức dần trở nên mơ hồ rồi đột nhiên biến thành khuôn mặt của Lâm Bảo Châu.

Cô ta tỏ ra quyến rũ, đưa tay ra ôm lấy anh †a, nói với anh ta rằng Gia Huy, Gia Huy, con, con của chúng ta…

Cố Gia Huy đã uống rất nhiều rượu, nhớ lại khoảng thời gian tốt đẹp với Tô Thư Nghi trước đây, nhớ lại hành động dây dưa của Lâm Bảo Châu hôm nay, anh ta cảm thấy vô cùng đau đớn và bối rối.

Tô Thư Nghi, em có thể tha thứ cho anh không? Anh nhớ em nhiều lắm.

Cố Gia Huy lẩm bẩm: “Tô Thư Nghi, Tô Thư Nghi…”

Tô Thư Nghi tăng ca tối, mọi người trong văn phòng lần lượt rời đi. Hiểu Khiết nhắc cô đừng làm muộn quá, về nhà cho sớm.

Tối nay Cố Mặc Ngôn có buổi họp, không ở nhà.

Trời rất tối, Tô Thư Nghi dọn dẹp bàn làm việc xong, vừa định tắt đèn văn phòng rời đi thì Cố Gia Huy bỗng nghiêng ngả lảo đảo xông tới dọa cô nhảy dựng, mùi rượu nồng nặc ập tới.

Tô Thư Nghi tiến lên trước đỡ Cố Gia Huy, giật mình hỏi: “Anh uống rượu đấy à? Sao lại uống nhiều thế? Còn đến công ty làm gì nữa? Đi thôi, để tôi đưa anh về.”

Cố Gia Huy mở cặp mắt mông lung, tập trung nhìn lại, đúng là Tô Thư Nghỉ anh ta nhớ ngày mong đêm. Cố Gia Huy chợt cảm thấy vui sướng, cười thành tiếng: “Tô Thư Nghỉ, đúng là em rồi. Ha ha… em thật sự không đi mà.”

Tô Thư Nghi không biết rốt cuộc Cố Gia Huy uống bao nhiêu rượu rồi, nói chuyện cũng không lưu loát.

“Cố Gia Huy, anh tìm tôi có chuyện gì không? Muộn lắm rồi, để mai nói sau nhé.”