Ông Xã Bạc Tỷ Là Chủ Nợ

Chương 438



CHƯƠNG 438

Lâm Bảo Châu về phòng, thấy Cố Gia Huy đã ngủ từ lúc nào, đèn vẫn sáng, điện thoại thì ném sang một bên.

Cô ta nhìn vẻ mặt ngủ say của Cố Gia Huy mà thầm nghĩ, Gia Huy à, em làm mọi thứ đều là vì anh, để anh thấy rõ bộ mặt thật của Tô Thư Nghĩ, để anh hoàn toàn quên đi cô ta! Đừng trách em độc ác, ai bảo em yêu anh nhiều như thết Bên này, trong phòng sách của Cố Thành Vũ, sau khi Lâm Bảo Châu đi khỏi, trợ lý đặc biệt mới đi ra.

Trợ lý nói: “Cố tổng, kế hoạch của Lâm Bảo Châu không có chút sơ hở nào thật sao?”

Cố Thành Vũ mỉm cười nói: “Kể cả không hoàn hảo thì lần này Cố Mặc Ngôn cũng sẽ chết rất khó coi. Vả lại cho dù kế hoạch của Lâm Bảo Châu thất bại, tôi cũng có mất gì đâu? Đến lúc đó ông nội trách tội, †ôi sẽ bảo là vì thương con dâu, có lòng muốn tác hợp cho hôn nhân của con trai nên mới vô tình phạm sai lầm, ông nội cũng sẽ không nói được gì. Hơn nữa trong bụng Lâm Bảo Châu bây giờ còn có máu mủ của nhà họ Gố, dù có mắc lỗi nghiêm trọng, ông nội cũng sẽ không trách cô ta.”

Cố Thành Vũ đúng là con cáo già, trong đầu đã tính toán xong xuôi.

Lúc này trợ lý đặc biệt mới cảm thấy yên tâm, đúng là Cố tổng Cố Thành Vũ luôn suy nghĩ thấu đáo, nhìn xa trông rộng.

Cố Thành Vũ khẽ nói: “Tôi đã xem thường cô con dâu tương lai này rồi.”

Tô Thư Nghỉ và Cố Mặc Ngôn về nhà tổ ở một đêm. Sáng sớm hôm sau đã rời khỏi biệt thự nhà họ Cố.

Trước khi đi, ông cụ Cố còn dặn họ mang theo chỗ thuốc bổ kia, bảo họ uống hết thì tới lấy tiếp, một tháng tới một lần, không tới lấy ông cụ sẽ cho người đưa đến tận nhà Cố Mặc Ngôn.

Lần đầu tiên Tô Thư Nghỉ cảm thấy trọng trách mang thai quá lớn.

Vừa về đến nhà, bảo mẫu đã đi nấu thuốc bổ cho Tô Thư Nghi.

Tô Thư Nghi nói với Cố Mặc Ngôn: ‘Anh đúng là biết nghe lời ông nội, mới đó đã bắt em uống thuốc bổ rồi, em có cần uống thật không?”

“Anh bảo em uống thì em cứ uống đi, đâu có gì xấu.” Vẻ mặt Cố Mặc Ngôn lại trở vể như ngày thường.

Tô Thư Nghi rất nhớ Cố Mặc Ngôn lúc ở khu vui chơi đêm hôm trước, đáng yêu chứ không hề ngang ngược hay nóng tính chút nào.

Mới qua một buổi tối mà anh đã hiện nguyên hình.

Một lúc sau, cô giúp việc bưng tới một bát thuốc bổ, bảo Tô Thư Nghi tranh thủ uống nóng mới tốt.

Tô Thư Nghi bĩu môi, nhăn mặt nhìn chằm chằm bát thuốc nóng hổi kia. Từ nhỏ cô đã rất ghét uống thuốc, kể cả thuốc bổ. Cô luôn cảm thấy thuốc bổ cũng là thuốc, rất khó uống.

“Uống đi!” Cố Mặc Ngôn thúc giục.

Tô Thư Nghi thấy mình bây giờ chẳng khác nào một con heo nái đang đợi sinh con, còn Cố Mặc Ngôn là chủ trang trại, là người mổ heo.

Tô Thư Nghi miễn cưỡng bưng bát lên, sau đó lại đặt xuống.

Cố Mặc Ngôn nhìn cô đầy khó hiểu.

“Khó uống quá đi mất.” Tô Thư Nghi bĩu m6ØI.

Cố Mặc Ngôn hiếm khi nhìn thấy điệu bộ trẻ con như vậy của Tô Thư Nghi, khóe miệng cũng phải cong lên.

Nhưng chỗ thuốc bổ này rất quý, Cố Mặc Ngôn không muốn lãng phí, vâ là anh liền chủ động cầm lấy thìa đưa đến bên miệng Tô Thư Nghĩ: “Anh bón cho em.”

Tô Thư Nghi trợn tròn mắt, không ngờ mình sẽ được đối xử như vậy, đành phải ngoan ngoãấn há miệng uống một ngụm.

Không ngờ vị cũng được, hơi ngòn ngọt.

“Dễ uống không?” Cố Mặc Ngôn hỏi.