Ông Xã Bạc Tỷ Là Chủ Nợ

Chương 455



CHƯƠNG 455

Cố Trí Hưng tiếp tục nói thêm rất nhiều chuyện với Tô Thư Nghi. Một lúc sau ông mới đứng dậy: “Được rồi, ông phải đi đây, chỉ tiện đường tới thăm cháu chút thôi.

Thấy cháu không sao ông cũng yên tâm rồi. Tĩnh dưỡng cho tốt nhé.”

Tô Thư Nghi muốn mặc áo khoác vào đi tiên ông cụ Cố nhưng lại bị ông ngăn lại: “Quay về đi, không cần cháu tiễn.”

Ông cụ Cố vừa đi không lâu, trong nhà Tô Thư Nghi lại có người nhấn chuông cửa.

Tô Thư Nghi tưởng là ông cụ quên thứ gì, cô nhanh chóng đi mở cửa.

Nhưng khi mở cửa ra, cô lại tiếp tục sững sờ khi nhìn thấy người ngoài cửa.

Vậy mà lại là Lâm Bảo Châu!

Chỉ thấy Lâm Bảo Châu hớn hở đắc ý nhìn Tô Thư Nghi: “Sao nào? Tôi là yêu quái hay sao hả? Nhìn chị sợ kìa? Còn không mau mời tôi vào ngồi?”

Tô Thư Nghi không đoán ra Lâm Bảo Châu có ý gì mà dám ngang nhiên tìm đến tận nhà thế này! Người này không mời mà đến, khẳng định là không có chuyện gì tốt.

Tô Thư Nghi hỏi Lâm Bảo Châu: “Cô tới đây làm gì?”

“Sao tôi lại không được tới chứ? Tôi đến gặp chị gái tốt của tôi mà.”

Lâm Bảo Châu tự nhiên thoải mái đẩy cửa đi vào, ngồi xuống sô pha, thấy trên bàn còn có chén đĩa chưa dọn, có vẻ như đã có người vừa tới.

Lâm Bảo Châu bày ra dáng vẻ mợ chủ, tựa như cô ta mới là nữ chủ nhân của ngôi nhà này vậy, còn quay sang nói với Tô Thư Nghỉ: ‘Có khách đến mà chẳng có lấy một chén trà à? Sao chị chẳng hiểu lễ tiết gì thế? Đàn bà nhà quê!”

Tô Thư Nghỉ đành phải đóng cửa lại, đi đến trước mặt Lâm Bảo Châu hỏi: “Nói đi, tìm tôi có chuyện gì?”

Lâm Bảo Châu chợt cười mỉa một tiếng: ‘Ai tìm chị? Tôi tới tìm Gố tổng. Tốt nhất chị vẫn nên bớt lo chuyện người khác đi! Châm trà! Châm trài”

Quả nhiên, Lâm Bảo Châu phải nương thế Cố Mặc Ngôn mới dám tới nơi này. Nếu không cô ta nào có cái gan đấy chứ.

Tô Thư Nghi mất kiên nhãn nói: “Cô mau về đi, Cố Mặc Ngôn không có nhà.”

“Không có nhà?” Lâm Bảo Châu có vẻ để ý thấy trong nhà rất yên tĩnh, có lẽ anh không có nhà thật. Nhưng cô ta vần không định rời đi: “Không có nhà thì tôi ở đây chờ là được.”

Nói xong, cô ta ngồi thẳng trên sô pha, sờ sờ lớp da bọc sô pha, khế châm chọc: “Ôi, sô pha nhà chị được đó nha, hàng Italy đặt làm thủ công hả? Tô Thư Nghi, chị đúng là bay lên cành cao thành phượng hoàng đấy nhỉ”

Tô Thư Nghi vốn định đuổi cô ta đi, nhưng nghĩ lại thì dù gì cô ta cũng là ân nhân của Cố Mặc Ngôn, đuổi thẳng cổ cô ta đi thì cũng không hay cho lắm, ngược lại thành cái cớ cho cô ta, thế nên đành im lặng không nói gì.

Lâm Bảo Châu bắt đầu ngắm nghía nơi ở của hai người Cố Mặc Ngôn.

Tuy rằng nơi này không to bằng biệt thự nhà họ Lâm, nhưng trang hoàng rất xa hoa.

Phòng khách treo đèn chùm thạch anh, mỗi hạt xuyến đều là thạch anh thật, cô ta liếc thoáng qua độ sáng bóng phản chiếu là phân biệt được thật giả.

Sự đố ky giấu sâu trong đáy mắt hoàn toàn không thể che giấu.

Một đứa con gái ngoài giá thú như Tô Thư Nghị, lấy tư cách gì mà ở nơi tốt thế này!

Bên này, Tô Thư Nghỉ tiếp tục pha một ấm trà nóng, rót cho Lâm Bảo Châu một chén.