Ông Xã Bạc Tỷ Là Chủ Nợ

Chương 46: Lần thứ hai hôn



“Anh, anh làm gì vậy!”

Tô Thư Nghi hơi bối rối ngẩng đầu lên thì đã thấy gương mặt anh tuấn của anh gần trong gang tấc.

Ánh mắt Cố Mặc Ngôn u ám, nhìn vẻ mặt bối rối của cô gái nhỏ trước mắt rồi thấp giọng nói: “Tô Thư Nghi, em không có gì muốn nói với anh sao?”

Anh vẫn hiểu rất rõ tính cách của đứa cháu trai Cố Gia Huy kia của mình. Cố Gia Huy rất kích động, nếu đã lấy được mấy tấm ảnh này thì chắc chắn sẽ không nhịn được đi tìm Tô Thư Nghi. Lại thêm hôm nay thái độ của Tô Thư Nghi vẫn cứ luôn mất hồn mất vía, cho nên có lẽ là đã thấy mấy tấm ảnh rồi.

Nhưng cô lại không nói gì với anh.

Điều này làm cho Cố Mặc Ngôn càng thêm tức giận.

Tại sao lại không nói? Mình là chồng của cô ấy, vậy mà khi cô ấy chịu ấm ức lại không hề đề cập tới nửa chữ, thậm chí còn muốn tiếp tục làm việc trong tòa soạn chết tiệt đó.

Cố Mặc Ngôn cũng không biết rốt cuộc mình đang tức giận điều gì nữa. Chỉ là nhìn thấy gương mặt nhỏ nhắn trắng bệch và hốc mắt ẩm ướt của Tô Thư Nghi, anh lại không kìm được mà tức điên lên.

“Tô Thư Nghi, anh đang hỏi em đấy!” Mãi một lúc lâu cũng không thấy cô trả lời, lửa giận của Cố Mặc Ngôn càng lớn hơn. Anh vươn thẳng tay ra bóp cằm của cô, ép cô phải đối mặt với mình.

Tô Thư Nghi bị anh bóp có hơi đau, khó khăn lắm mới nhịn được nước mắt đang muốn tràn mi xuống, cô trừng mắt nhìn Cố Mặc Ngôn trước mặt: “Cố Mặc Ngôn, anh nổi điên cái gì thế!”

Cố Mặc Ngôn cũng biết bây giờ mình thật sự điên rồi.

Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tức giận đến đỏ ửng lên của cô cùng với đôi mắt hạnh đang rưng rưng, vậy mà quỷ tha ma bắt thế nào anh lại vẫn cảm thấy rất quyến rũ!

Nhưng trong đầu lại nhớ tới những tấm ảnh mình đã thấy hôm nay, nhớ tới câu mà Cố Gia Huy đã nói: “Tô Thư Nghi từng ở bên cháu”, anh chỉ cảm thấy sợi dây lý trí cuối cùng của mình đã đứt phựt!

Cố Mặc Ngôn bỗng cúi đầu xuống, lấp kín đôi môi hơi trắng nhợt của Tô Thư Nghi, nuốt hết tất cả tiếng kêu của cô.

Cố Mặc Ngôn vốn chỉ định hôn cảnh cáo một chút thôi, ai ngờ khi vừa chạm đến môi của Tô Thư Nghi thì hương thơm dịu nhẹ chỉ có ở người con gái lại thoang thoảng ập đến do sự tiếp xúc thân mật, khiến cả người anh ngẩn ngơ.

Đây... là hương vị của Tô Thư Nghi sao?

Một giây sau, quả thật hành động của anh giống như phát điên, không nhịn được cạy mở đôi môi của Tô Thư Nghi, tham lam cướp đoạt hương thơm của cô.

Bên này, Tô Thư Nghi khiếp sợ đến mức trợn tròn hai mắt.

Đây là lần thứ hai Cố Mặc Ngôn hôn cô, so với lần trừng phạt đầu tiên thì lần này rõ ràng càng triền miên hơn.

Lúc đầu Tô Thư Nghi còn muốn giãy dụa đẩy Cố Mặc Ngôn ra, nhưng bàn tay nhỏ nhắn đấm vào lồng ngực cường tráng của Cố Mặc Ngôn hoàn toàn không mảy may chút nào hết.

Một lát sau, Tô Thư Nghi chỉ cảm thấy mình bị hôn đến mức không thể thở được, mặt đỏ bừng cả lên, chứ đừng nói gì đến việc vùng vẫy, nên chỉ có thể mềm oặt trong lòng Cố Mặc Ngôn.

Không biết đã hôn bao lâu, nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn đã đỏ bừng của Tô Thư Nghi, cuối cùng Cố Mặc Nông mới lưu luyến mà buông cô ra.

Cố Mặc Ngôn ngồi thẳng lên, hình như nụ hôn vừa rồi rốt cuộc cũng làm sự ghen tuông trong lòng anh thuyên giảm đi một chút.

Nhìn đôi môi bị anh hôn đến sưng đỏ của Tô Thư Nghi, anh lại hơi đau lòng, đưa tay khẽ vuốt qua đôi môi cô, thấp giọng nói: “Anh xin lỗi, có phải đã làm em đau rồi không?”

Tô Thư Nghi cắn môi, không trả lời.

“Sao vậy?” Thấy thái độ này của Tô Thư Nghi, giọng điệu của Cố Mặc Ngôn lại lạnh xuống: “Em ghét tôi chạm vào em đến vậy à?”

Nghĩ đến lần chống cự trên giường của cô lần trước, ánh mắt Cố Mặc Ngôn lại trở nên u ám.

Tô Thư Nghi không nói gì, chỉ cảm thấy trong lòng mệt mỏi cực độ, cô khẽ đẩy hai tay Cố Mặc Ngôn ra rồi đứng dậy rời khỏi nhà ăn.

Cố Mặc Ngôn nhìn bóng lưng của cô, nhưng cuối cùng vẫn không đứng dậy đuổi theo.

Đêm nay Cố Mặc Ngôn không quay về phòng ngủ chính, một mình Tô Thư Nghi trằn trọc khó ngủ.

Hôm sau, Cố Mặc Ngôn đi làm sớm, lúc Tô Thư Nghi thức dậy thì anh cũng đã không còn ở nhà nữa.

Sau khi cô một mình ăn sáng xong thì đến công ty, nhưng còn chưa kịp đặt mông ngồi xuống là đã thấy Cố Gia Huy vội đi ra khỏi phòng làm việc của anh ta.

Tô Thư Nghi nhíu mày, vừa định đứng dậy đi vào nhà vệ sinh để tránh tiếp xúc trực tiếp với anh ta thì không ngờ Cố Gia Huy lại quay thẳng hướng cô nói chuyện.

“Tô Thư Nghi, chiều nay cô có bận không? Đến tập đoàn Ngôn Diệu phỏng vấn với tôi.”

Tập đoàn Ngôn Diệu?

Cơ thể Tô Thư Nghi cứng đờ, quay người liền thấy Cố Gia Huy mặt không cảm xúc nhìn thẳng vào cô.

“Tổng biên tập.” Cô cố gắng để làm cho biểu hiện của mình bình tĩnh một chút: “Hôm nay tôi thấy hơi khó chịu trong người, anh có thể đổi người khác được không?”

“Không thể.” Cố Gia Huy vẫn sử dụng giọng điệu giải quyết việc chung: “Đây là lần thứ hai tổng giám đốc tập đoàn Ngôn Diệu phỏng vấn, lần trước cô đã từng phỏng vấn anh ta nên cũng xem như quen biết, cô đi theo tôi thì sẽ tốt hơn.”

Tô Thư Nghi nhíu mày.

Phỏng vấn Cố Mặc Ngôn cùng Cố Gia Huy?

Cô bị điên rồi mới có thể làm như vậy!

“Nhưng tôi thật sự không khỏe, sợ sẽ ảnh hưởng đến buổi phỏng vấn mất. Lần đó mấy người Hiểu Khiết cũng cùng đi phỏng vấn với tôi, anh gọi bọn họ cũng giống vậy thôi.”

“Tô Thư Nghi.” Lúc này Cố Gia Huy đã mất hết kiên nhẫn, giọng nói lạnh lẽo: “Cô không muốn làm chứ gì?”

Trong tòa soạn của Tô Thư Nghi, ngoại trừ văn phòng tổng biên tập thì những người khác đều là kiểu bàn làm việc chung, cho nên mọi người đều ở cùng một chỗ.

Mọi người nghe thấy cuộc đối thoại giữa Cố Gia Huy và Tô Thư Nghi thì lập tức im phăng phắc, cẩn thận quan sát bầu không khí kỳ lạ giữa hai người.

Tô Thư Nghi trừng mắt nhìn Cố Gia Huy, cuối cùng cũng chỉ đành khuất phục: “Được, tôi biết rồi tổng biên tập Cố.”

“Vậy đừng lề mề làm gì nữa, bây giờ đi luôn.” Cố Gia Huy lạnh tanh bỏ lại một câu rồi quay người rời đi, còn Tô Thư Nghi thì lạnh lùng đuổi theo.